Mặc dù trong lòng cậu hiểu rất rõ, bất quá cậu cũng chỉ là người ra lệnh mà thôi, Lý Cầm và Vân Na không phải là do đích thân cậu giết chết.
Nhưng chuyện Lý Cầm và Vân Na chết, cũng là do cậu làm ra.
Cậu không sợ giết người.
Cái cậu sợ chính là, một khi hai bàn tay của cậu đã dính vào tội ác, sẽ không cách nào rửa sạch được nữa.
Cái cậu sợ chính là, cậu sẽ biến thành một người đầy tội lỗi, trở thành người khiến mẹ cậu thất vọng và sợ hãi.
Ban đầu, sở dĩ cậu nổi lên ý định muốn giết chết Vân Na và Lý Cầm, cũng là bởi vì từ Lý Đông Mạnh mà cậu biết được những chuyện Vân Na đã âm thầm hãm hại mẹ cậu, nhất thời cậu không kềm được cơn giận, hận không thể ném hai người phụ nữ tội ác tày trời này xuống địa ngục!
Nhưng khi tỉnh táo lại, bình tĩnh trở lại rồi, cậu suy nghĩ lại một lần nữa, mới phát hiện lúc đó mình đã bị thù hận che mờ ánh mắt, làm mất đi lý trí.
Chuyện cậu đã làm, cậu không hối hận, trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ có thể trở nên mạnh mẽ hơn, mới có thể bảo vệ được người mình yêu thương.
Nhưng cậu sợ...
Sợ mẹ sẽ vì chuyện này mà chán ghét cậu.
Nếu như mẹ biết được, sẽ như thế nào đây?
Giấy không thể gói được lửa.
Cậu không dám tưởng tượng, vừa nghĩ tới chuyện mẹ biết được hung thủ của vụ án này chính là cậu, sẽ tỏ ra thất vọng và lạnh lùng đối với cậu như thế nào đây?
Thế giới của mẹ rất đơn thuần, luôn hướng tới cuộc sống bình yên lặng lẽ như một người vô cùng bình thường, nhưng nếu để mẹ biết, đứa con trai ngoan ngoãn mà mẹ vô cùng yêu thương lại dính đầy máu tanh trên hai bàn tay...
Hữu Hữu cả kinh hít một hơi thật sâu.
Lý Hàn Lâm đau lòng cầm thật chặt tay cậu.
"Tổng giám đốc Vân, cháu không cần phải lo lắng, chú sẽ xử lý tốt chuyện này giùm cháu."
Ông liên tục dụ dỗ an ủi cậu, nhưng Hữu Hữu vẫn khó có thể điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, nhất là bả vai, không nhịn được mà run rẩy, hiển nhiên là từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng đang toát lên sự sợ hãi tột độ.
Lý Hàn Lâm gọi một cú điện thoại, sau đó lái xe đưa Hữu Hữu về trụ sở công ty Nhạc Trí.
Trong phòng làm việc, ông rót cho Hữu Hữu một ly nước ngọt, Hữu Hữu chợt ngước mắt, nắm tay ông thật chặt.
"Quản lý Lý!"
"Ừ?" Lý Hàn Lâm kiên nhẫn nhìn cậu, dịu dàng cười một tiếng: "Cháu nói đi."
"Chú... Có từng giết người chưa?"
Lý Hàn Lâm nhíu mày, lại rơi vào trầm mặc.
Ánh mắt Hữu Hữu sáng ngời mà thâm thúy nhìn chằm chằm ông, trong mắt là tình cảm phức tạp đan xen, có bất lực, có tìm tòi nghiên cứu...
Giờ khắc này, Hữu Hữu không còn sự tỉnh táo và trầm ổn thường ngày, mà luống cuống bất lực nhìn ông, giống như một đứa trẻ vô tội phạm phải sai lầm, chột dạ không thôi.
Lý Hàn Lâm mỉm cười lắc đầu.
"Chú chưa từng giết người."
Nhịp tim Hữu Hữu trật một nhịp, lại càng cảm thấy bất an hơn.
Cậu thấp giọng hỏi: "Cháu hỏi chú, giết người, có phải là một tội ác tày trời không thể nào tha thứ được hay không?"
"Đúng vậy." Lý Hàn Lâm mở to mắt nhìn cậu, vô cùng thẳng thắn.
"..."
"Tổng giám đốc Vân, theo như suy nghĩ của người bình thường, không có ai có cái quyền này, mà lại càng không có tư cách tước đoạt tính mạng của bất kỳ một người nào."
Hữu Hữu trầm mặc.
"Chuyện đó, cũng không có sai, những lỗi là ở cháu."
"Là sao?"
"Hai người Lý Cầm và Vân Na, lòng tham không đáy, tổn thương người thân của cháu, đối với cháu mà nói, là tội không thể tha thứ được. Hai người đó có kết quả như ngày hôm nay, là bởi vì cháu mạnh mẽ hơn hai người họ. Một người mạnh mẽ, không có sai."
Hữu Hữu yên lặng nghe, không nói gì.