Tống Ân Nhã nghẹn họng, “…”
“Trước đây anh ấy cưng chiều cô, chỉ vì coi cô là em gái mà đối đãi, chuyện này có thể coi như nhau được sao?”
Vân Thi Thi phân biệt được rất rõ ràng.
Tống Ân Nhã cho rằng chỉ bằng như vậy mà có thể chọc giận được cô sao?
Ha ha.
Người đàn ông giống như Mộ Nhã Triết, cưng chiều một người phụ nữ, phương thức lớn nhất, là tuyệt đối không cho bất luận người phụ nữ nào diễu võ dương oai trước mặt cô!
Cô là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người duy nhất, và là người cuối cùng.
Cô cũng là người vợ duy nhất trên danh nghĩa của anh, là chồng của cô, anh chưa bao giờ tạo ra bất luận phiền toái gì cho cô.
Mộ Uyển Nhu cũng được, Tống Ân Nhã cũng được, tình cảm của anh đều rất rõ ràng, không có bất luận qua lại linh tinh.
Chỉ bằng việc này, cô đối với anh còn có cái gì không hài lòng.
“Kỳ thật! Trước đây anh ấy yêu thương cô, xem cô như em gái, quan hệ này vốn có thể duy trì, tôi cũng sẽ không có thành kiến. Ai bảo cô chọc người ta ghét, chọc người ta phiền? Tôi chán ghét cô, quan hệ này, cũng cắt đứt rồi! Anh ấy sẽ vì tôi, đoạn tuyệt quan hệ sạch sẽ với cô, nhưng anh ấy sẽ nguyện ý vì cô, đoạn tuyệt quan hệ với tôi sao?”
Từng chữ như châu ngọc ép hỏi, làm Tống Ân Nhã biến sắc.
Giang Khởi Mộng thấy Tống Ân Nhã đứng không vững, bước chân lảo đảo, khẩn trương tiến lên một bước, đỡ cánh tay cô ta.
Vân Thi Thi chẳng những không có chút nhượng bộ, trái lại càng lúc càng ép cô ta, “Cô đối với anh ấy mà nói, căn bản không quan trọng, cho nên tôi cầu xin cô, đừng tự mình đa tình nữa. Hiểu không?”
“Vân Thi Thi!”
Tống Ân Nhã nhịn không được kêu lên, nước mắt không khống chế được rơi xuống, đôi môi trắng bệch, cười thê lương, “Cho nên? Nếu anh Mộ đối đãi với cô như vậy, cô đối xử với anh ấy thế nào? Anh ấy là gia chủ nhà họ Mộ, hào quang rực rỡ, không ai bì nổi, vì cô, vậy mà từ chức gia chủ, chắp tay để lại giang sơn! Cô có bao nhiêu tùy hứng! Để cho một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, vậy mà vì cô nhường lại vị trí gia chủ? Nếu không phải tại cô, bây giờ anh ấy còn là gia chủ nhà họ Mộ, tiền đồ vô hạn, là cô, là cô hủy hoại anh ấy! Đây là phương thức cô yêu một người đấy sao? Cô không biết như vậy quá tàn nhẫn sao? Chẳng lẽ cô không nghĩ tới, một khi anh ấy ngã từ trên cao xuống, sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn sao?”
Vân Thi Thi giật mình, nhếch môi.
Thực ra, cô nhìn anh vì cô, từ chức gia chủ, trong lòng cảm động phát ra từ đáy lòng.
Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, vì cô không tiếc từ bỏ giang sơn, chỉ bằng việc này, cô quyết tâm không oán không hối làm bạn với anh cả đời, cùng chung vinh nhục.
Đồng thời, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Cho dù anh rời khỏi nhà họ Mộ, không giống như lúc trước, sau khi rời khỏi nhà họ Mộ, rơi vào hoàn cảnh khó khăn, bất luận là giàu hay nghèo, cô cũng sẽ cùng anh đối mặt.
Cô từng nghĩ, anh bị nhà họ Mộ xa lánh, thất nghiệp, không có công việc, người đàn ông kiêu ngạo như vậy bị đả kích, nhất định sẽ không gượng dậy nổi.
Cho dù Hữu Hữu cực kỳ xuất sắc, mà cô cũng có thể dựa vào diễn phim để kiếm thu nhập, duy trì cuộc sống.
Nhưng người đàn ông như vậy, nhất định khó mà tiếp nhận vợ và con trai ‘tiếp tế’ cho mình.
Nhưng mà, người đàn ông kiêu ngạo này, lại cho cô kinh ngạc và mừng rỡ lần nữa.
Anh từng nói với cô, “Anh tuyệt đối không để cho người phụ nữ của anh đi theo anh chịu khổ dù chỉ một ngày, cũng tuyệt đối không cho phép mình nghèo túng dù chỉ một giây đồng hồ.”