"..."
Tim Hữu Hữu dường như bị đâm một cái.
Lại có chút đau lòng không thôi.
"Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, anh đã thành thói quen." Mộ Dịch Thần khẽ cười một tiếng, vươn tay, như an ủi vuốt vuốt tóc trên trán cậu.
Hữu Hữu có chút không vui bắt lấy tay cậu: "Đồng ý với em."
"Hửm?"
"Về sau không cho phép bị thương nữa." Hữu Hữu nhìn chằm chằm mắt cậu, gằn từng chữ nói.
Mộ Dịch Thần khẽ giật mình, có chút ngoài ý muốn.
Cậu bỗng nhiên ở trong mắt Hữu Hữu, thấy được yêu thương không hề che giấu.
Tim ấm áp.
"Được! Anh đồng ý với em!"
"Ừm!"
Hữu Hữu ngửa về sau, ngồi dựa vào vách đá lởm chởm, lưng bị mỏm đá núi gập ghềnh rất khó chịu, cố sức điều chỉnh góc độ, lúc này mới dễ chịu chút.
Cậu có chút rã rời, thừa dịp lúc này, tạm thời nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhắm mắt lại, bên tai chợt truyền đến tiếng đứng dậy.
Cậu kinh ngạc mở mắt ra, đã thấy một chiếc áo khoác rộng thùng thình trùm lên trên đầu mình, che đi cả tầm mắt cậu.
Hữu Hữu phất tay muốn thoát đi, lại bị một cánh tay có lực bỗng nhiên nắm chặt.
"Nơi này lạnh, đừng để bị nhiễm lạnh." Mộ Dịch Thần nói.
"Anh không lạnh sao?"
"Anh không lạnh." Mộ Dịch Thần như cười khẩy: "Chút lạnh này tính là gì."
"Thật sao?" Hữu Hữu khó tránh khỏi có chút hoài nghi.
Mộ Dịch Thần mím môi: "Thật sự không lạnh. Vào mùa đông, anh còn có thể bơi qua bơi lại vài cái hồ."
Trên thực tế thì sao?
Cậu kỳ thật cũng lạnh.
Cái lạnh trong hố là ướt lạnh, thấm vào tận xương cốt con người, lạnh đến tê cả da đầu, đến mức cau mày một cái, đều cảm giác da đầu sắp bị đông cứng rồi.
Chỉ chốc lát sau, Lisa tìm tới sợi dây, từ vách đá thả xuống.
"Trèo lên!"
Cô ấy ở bên trên hô.
Mộ Dịch Thần đứng dậy, đầu kia sợi dây được Lisa buộc chặt trên cành cây, rất kiên cố.
"Em lên trước đi."
Mộ Dịch Thần hướng Hữu Hữu nói.
Hữu Hữu mệt mỏi lắc đầu: "Anh lên trước đi, sau đó kéo em lên."
"Ừm, vậy em chờ anh một chút."
Hai tay Mộ Dịch Thần bám vào sợi dây, mũi chân đạp trên đá núi, thuần thục, bò lên.
Xoay người, cậu hướng dưới hố kêu: "Hữu Hữu, em mau lên đây đi!"
Nhưng mà, cậu dường như đã quên, trên tay Hữu Hữu bị thương.
Cho dù không bị thương, với lực cánh tay quá yếu của Hữu Hữu, căn bản cũng bất lực trèo lên.
Hữu Hữu thử một chút, chịu đựng lòng bàn tay bị sợi dây ma sát đau đớn, nhiều lần tàn nhẫn mà té xuống.
"Em hình như, không còn khí lực rồi." Thanh âm Hữu Hữu yếu ớt truyền đến: " Mọi người trước trở về cùng bộ đội hợp lại, lại nghĩ biện pháp cứu em đi!"
Lisa nhíu mày, còn chưa mở miệng, Mộ Dịch Thần lại vội vàng nói: "Không được! Anh không thể để em một mình ở lại nơi này được!"
"Nơi này rất an toàn, em ở chỗ này chờ các người.”
Dừng một chút, Hữu Hữu bất đắc dĩ nói: "Em bây giờ không có khí lực, mệt mỏi quá, nơi này cách miệng hố quá cao, em căn bản không có cách nào leo lên được."
"Anh xuống dưới cõng em."
"Anh điên rồi?!"
Nếu là anh ấy cõng cậu, như vậy nhất định phải tiếp nhận sức nặng của hai người.
Nếu đổi lại trước đó, cậu tin tưởng Mộ Dịch Thần có thể làm được.
Nhưng mà bây giờ thể lực Mộ Dịch Thần cũng gần như cạn kiệt, căn bản không có cách nào làm được.
"Anh, anh yên tâm, nơi này rất an toàn, em ở chỗ này, chờ các người tới cứu em." Thanh âm Hữu Hữu lại lần nữa truyền đến.
Mộ Dịch Thần vẫn không đành lòng.
Hữu Hữu lại nói: "Theo em phỏng đoán, chỗ này cách địa điểm hợp lại cũng không xa mấy, đi tới đi lui khoảng một giờ."