Nhưng mà cũng có người nói, nhà họ Cố chỉ thu thập những chứng cứ liên quan, nếu Tống Chính Quốc không có làm những chuyện như vậy, nhà họ Cố cũng không có khả năng vì đối phó với nhà họ Tống, hoàn toàn bịa đặt, hắt nước bẩn lên nhà họ Tống.
Vụ án này của Tống Chính Quốc, vẫn không ngừng điều tra như cũ, những tài sản này đều được niêm phong, về việc xét xử ông ta, tùy ý công khai thẩm tra xử lý.
Tống Chính Quốc không thể tưởng tượng được, vì con gái, cuộc sống của mình bị tố cáo như vậy, kết thúc thảm bại, ông ta càng không thể tưởng tượng được, đợi chờ ông ta là phán quyết trọng đại tạm kéo dài chết như thế nào!
Đương nhiên, chuyện này sau này hãy nói!
…
Gần đây, Sở Hà khỏe mạnh hơn, được bác Phúc tỉ mỉ điều trị, thân thể càng lúc càng chuyển biến tốt, khí sắc cũng khôi phục không ít.
Bởi vậy, khi cô ấy một lần nữa nói muốn gặp mặt Tiểu Bảo, bác Phúc không từ chối nữa.
Buổi chiều, Tiểu Bảo tan học từ nhà trẻ về, bác Phúc ôm lấy cậu, vẻ mặt thần bí nói, “Tiểu Bảo à, bác Phúc mang cháu đi gặp một người, có được không?”
Vẻ mặt Tiểu Bảo tò mò, “Người nào vậy ạ?”
“Đừng vội, lát nữa cháu sẽ biết!”
Bác Phúc ôm Tiểu Bảo đi vào phòng Sở Hà, mới vừa đẩy cửa ra, Tiểu Bảo vẫn còn mờ mịt, khi cậu nhìn theo tầm mắt của bác Phúc, trông thấy Sở Hà đứng ở trong phòng, mặc một chiếc áo sơmi màu đen, vẻ mặt bất an, cậu ngẩn người, cả kinh nói không ra lời!
Vẻ mặt Sở Hà vốn bình tĩnh, lo lắng đợi ở trong phòng, bác Phúc nói muốn đưa Tiểu Bảo đến đây, cô ấy liền kiên nhẫn đợi ở trong phòng, cô ấy sợ cô ấy gặp Tiểu Bảo, Cố Cảnh Liên sẽ ngăn cản, nhưng mà lại không nghĩ rằng, Cố Cảnh Liên cũng không gây khó dễ từ bên trong, điều này làm cho cô ấy có chút bất ngờ!
Nhìn thấy Tiểu Bảo, Sở Hà đỏ mắt, khuôn mặt vốn không nói cười tùy tiện, lập tức hiện lên tươi cười ấm áp.
Cô ấy lập tức đi tới, nâng khuôn mặt Tiểu Bảo, nhìn trái nhìn phải, Tiểu Bảo vốn cực kỳ gầy, vóc dáng không cao, trên mặt cũng không có bao nhiêu thịt.
Nhưng mà đã bao lâu rồi không gặp?
Mặt cậu trở nên đầy thịt, vóc dáng cũng cao lên không ít.
Trong lúc này Sở Hà trăm mối cảm xúc ngổn ngang, dùng lực ôm chặt lấy cậu, lông mi bị nước mắt thấm ướt!
“Tiểu Bảo!”
Yết hầu của Sở Hà nghẹn ngào, giọng nói có chút khàn khàn.
Tiểu Bảo phản ứng kịp, nhìn thấy cô ấy, còn tưởng rằng đang nằm mơ, mãi đến khi Sở Hà ôm chặt cậu, cảm nhận được chân thật đụng chạm, nhiệt độ trên người cô ấy, lúc này cậu mới ý thức được, đây không phải đang nằm mơ, đây là sự thực!
Rốt cuộc…
Gặp lại mẹ rồi!
Thật sự là mẹ, mẹ có tồn tại trong hiện thực, mà không phải trong mộng, cậu đuổi theo thế nào, cũng không đuổi kịp bóng lưng!
“Mẹ!”
Tiểu Bảo kích động ‘Oa’ một tiếng khóc ra, khóc sướt mướt ôm lấy Sở Hà, khóc đến long trời lở đất.
“Tiểu Bảo còn tưởng rằng đời này sẽ không còn được gặp lại mẹ nữa! Hu hu hu…”
Tiểu Bảo khóc đến thương tâm, Sở Hà lại càng đau lòng, nhận lấy đứa bé từ trong lòng bác Phúc, ôm vào trong ngực, không ngừng hôn môi, hôn trán cậu, “Mẹ cũng rất nhớ con.”
“Hu hu… Mẹ, sao bây giờ mẹ mới tìm Tiểu Bảo?”
Tiểu Bảo vừa ấm ức vừa ghét bỏ, “Mẹ ngu ngốc…! Mẹ ngu ngốc ngu ngốc!”
Bác Phúc nhìn thấy một màn này, cũng nhịn không được cảm động, khóe mắt cũng có chút ẩm ướt, trong lòng có chút cảm động, càng thêm cảm khái vô hạn.
Cho dù gần đây, Tiểu Bảo rất ít khi nhắc đến Sở Hà.