Trong cơn mơ, Hữu Hữu điên cuồng chạy trên biển, liên tục quay đầu xem phía sau, một cậu bé có dung mạo giống cậu đang chậm rãi đi về hướng cậu.
Cậu con trai lạnh lùng nhìn cậu, mặt mũi tuấn mỹ mà kiêu ngạo, đôi mắt lạnh băng, trong vắt.
Cậu ta mặc tuyền một màu đen từ trên xuống dưới, tựa như hòa lẫn vào bóng đêm.
Cậu ta có gương mặt giống cậu như tạc, nhưng gương mặt nhỏ bằng bàn tay, mái tóc đen cứng cáp, ánh mắt thâm sâu, môi mím chặt, sự điềm tĩnh, lạnh lùng hiện lên trong đáy máy, toát ra thần thái băng lãnh.
“Vô dụng thôi.”
Giọng của cậu thiếu niên vận y phục đen trong vắt mà lạnh lùng, hờ hững, giống như tiếng dương cầm buốt giá trên biển, lạnh đến cứa da.
Cậu ta chậm rãi đi trên biển, thong dong nhàn nhã, thờ ơ xung quanh, dù sóng biển đen ngòm đánh vào người, cậu ta cũng chẳng hề biến chuyển.
Dù Hữu Hữu cố sức chạy, cũng không thể bỏ xa cậu ta.
“Cậu trốn không thoát đâu… ”
“Đừng, đừng lại đây… ”
Hữu Hữu chạy như điên về phía trước, dưới chân là một khoảnh biển tối om, xuyên qua làn nước mỏng, tựa như có thể trông thấy biển sâu trùng trùng đang cố nuốt chửng lấy cậu.
Cá mập không ngừng phe phẩy đuôi, bơi qua bơi lại, hết lần này đến lần khác ngoác cái miệng rộng hoác, lộ ra một bồn máu tươi to tướng.
Hữu Hữu dụi mắt, đạp lên nước biển, hướng về mặt biển phẳng lặng cách đó không xa.
“Cứu tôi với… ”
“Cứu cứu… cứu cứu tôi… ”
Hữu Hữu liên tục quay đầu lại nhìn, thấy cậu thiếu niên kia cứ càng lúc càng đến gần, cậu kinh sợ hét lên một tiếng, giang chân ra chạy tiếp, nhưng chỉ trong giây tiếp theo, mà không, chỉ trong một nháy mắt kinh hoàng, thân ảnh của cậu thiên niên kia bay vụt đến, xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu bất ngờ, không kịp phòng bị, liền bị cậu ta đánh vào người.
Theo đà quán tính, Hữu Hữu bị một lực mạnh thụi vào, thân mình ngã ra sau.
Cậu thiếu niên áo đen nắm chặt lấy tay cậu, kéo cậu đến trước mặt, chộp lấy vai cậu.
Hữu Hữu cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo cậu ta.
Một gương mặt trắng nõn, đôi mắt sâu, đen óng như ngọc, ẩn hiện màu đỏ tươi, mũi cao thẳng tắp, khuôn miệng lạnh lùng, cậu ta cười, lộ ra hàm răng trắng.
“Muốn đi đâu hả nhóc?”
Hữu Hữu cảnh giác hỏi: “Cậu… cậu rốt cuộc là ai?”
“Tôi là ai?”
Cậu thiếu niên ngoẹo đầu sang bên, giọng trong trẻo nhưng giá buốt như sương: “Tôi chính là cậu.”
“Cậu nói dối!”
Hữu Hữu lắc đầu: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi chịu đựng cậu đủ rồi.”
Thiếu niên áo đen lạnh lùng nở nụ cười ngạo nghễ: “Hữu Hữu, từ nay trở đi, hãy để tôi thay thế cậu, còn cậu, không đáng tồn tại.”
“Cái gì… ”
Thiếu niên áo đen nắm chặt lấy vai cậu, ôm cậu vào lòng thật sâu, những tưởng như muốn nhập cậu vào thịt da mình!
“Chúng ta hòa thành một thể, để cho tôi thay thế cậu.”
Hữu Hữu giãy giụa không thôi, nhưng sức lực quá chênh lệch, cậu chỉ cảm thấy thân thể mình từ từ hóa thành làn khói nhẹ tênh, dần hòa hợp vào thân thể của cậu thiếu niên áo đen.
“Đừng!”
Hai mắt Hữu Hữu nhòa lệ: “Đừng… đừng mà… ”
“Đừng sợ.”
Tiếng cười của cậu thiếu niên áo đen trong trẻo nhưng lạnh lẽo, đỡ lấy phần gáy của cậu, nhẹ cúi đầu, mắt hé mở, lộ ra vẻ sắc sảo: “Sau này, tôi chính là cậu, còn cậu sẽ biến mất mãi mãi.”
“Đừng… ”
…
“Hữu Hữu!”
Vân Thi Thi cả kinh bật dậy khỏi giường, tỉnh khỏi cơn ác mộng, cả người toát mồ hôi lạnh.
Cô nhìn quanh tứ phía, trong phòng ngủ tối om, Tiểu Dịch Thần đang ngủ bên cạnh cô, mày hơi nhíu lại nhưng không thức giấc.
Cô lúc này mới nhận ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
“Hữu Hữu… Hữu Hữu… ”