Cô ta đi đến Vân Thi Thi trước mặt, trên cao nhìn xuống mà nhìn cô, hiển nhiên đứng sóng đôi với cô, chẳng thèm ngó tới.
"A! Thánh mẫu sao? Vậy mà vì một trợ lý cố ý chạy đến trước mặt tôi, thế nào, dù là tôi làm cho thì thế nào?"
Nhan Băng Thanh nói xong, ánh mắt trong một cái chớp mắt đã trở nên đặc biệt âm độc: "Tôi là cố ý! Thì thế nào?!"
Khiêu khích trên mặt, giống như đang không tiếng động nói, dù là tôi cố ý, cô có năng lực làm gì tôi.
Vân Thi Thi híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia lửa giận.
Nhan Băng Thanh này, quả nhiên là vì nhằm vào cô, cho nên xuống tay với trợ lý của cô?!
Lòng của cô ta sao ngoan độc như vậy?
Mộc Tịch phía sau thấy vẻ mặt khiêu khích của Nhan Băng Thanh, lại thoáng nhìn trong mắt Vân Thi Thi không ngừng hiện lên ẩn nhẫn, sắp phát tác lửa giận, sợ làm lớn chuyện, không ngừng dắt tay cô, nhỏ giọng ngập ngừng: "Đi thôi! Đi thôi...”
Cô ấy cũng không muốn gây chuyện thị phi.
Nhan Băng Thanh nâng mắt, nhìn thoáng qua vẻ khẩn trương của Mộc Tịch, không khỏi cười: "Cô xem, trợ lý của cô khẩn trương giùm cô kìa! Ngay cả cô ta cũng biết, không cần dễ dàng đắc tội với tôi, chỉ có cô, không để tôi vào mắt.”
Vân Thi Thi nghe vậy, lại đùa cợt nhíu mày.
"Vân Thi Thi, đây chỉ là một lời khuyên mà thôi. Tôi cảnh cáo cô, cho dù có đạo diễn Lâm giúp đỡ, cũng không cần ỷ thế hiếp người! Cô là nữ chính thì thế nào? Giờ cô đang nổi, thì thế nào? Tôi nói cho cô biết, trong studio, cô là vãn bối, tôi là trưởng bối! Phiền cô, không cần cả ngày cứ giữ tư thế đó, cao cao tại thượng, tôi nhìn thấy rất phiền.”
Nhan Băng Thanh tự nói xong, lại thình lình bị tiếng cười lạnh mỉa mai của Vân Thi Thi ngắt lời.
Trên mặt Nhan Băng Thanh bị kiềm hãm, lại nghe Vân Thi Thi đùa cợt nói: "Tôi nghe nói, cô không tốt nghiệp nổi trung cấp đã tiến vào giới diễn viên nghệ sĩ rồi.”
"Có ý gì?"
Tim Nhan Băng Thanh đập nhanh.
Trình độ văn hóa không cao, bằng cấp thấp, vẫn khiến cô ta khó chịu.
Cô ta tuyên bố với bên ngoài, mình tốt nghiệp đại học chính quy.
Nhưng mà trong lòng mọi người đều biết, bằng cấp này của cô ta là giả.
Rất nhiều người đều cười nhạo cô ta, ngực to não nhỏ.
Cô ta quả thật không có bản lãnh học bài.
Vân Thi Thi cười, nói: "Lẽ ra không nên lấy bằng cấp ra lên án, có những người bằng cấp không cao, lại rất có văn hóa rèn luyện hàng ngày. Nhưng hôm nay tôi mới thấy, Nhan Băng Thanh, cô thật sự nên đọc nhiều sách. Chẳng thế thì, cả chỉ số IQ và EQ của cô, khiến người nói chuyện với cô rất hao tâm tổn sức.”
"Cô!"
Vân Thi Thi lạnh nhạt cười: "Không văn hóa, thực đáng sợ!"
Nhan Băng Thanh bị một câu của cô chọc vào chỗ đau, trên mặt đột biến, giận dữ xanh mét.
Vân Thi Thi lại áp sát từng bước: "Là vì tôi không nâng cô giống như những người khác sao?"
Nhan Băng Thanh giận dữ không nói.
Cô ta bị tức đến chỗ.
"Vân Thi Thi, cô cũng dám...”
"Nè, Nhan Băng Thanh, có phải cô bị bệnh không?" Vân Thi Thi không kiên nhẫn địa ngắt lời lời của cô.
"Cái gì?"
Vân Thi Thi không e dè âm độc trong mắt cô ta, thẳng thắn nói: "Tôi cảm thấy cô có bệnh, bệnh công chúa cực kỳ nghiêm trọng!"
"...”
Nhan Băng Thanh hung hăng ngớ ra.
Người phụ nữ đê tiện này, vậy mà dám nói cô ta có bệnh công chúa!
Mộc Tịch phía sau hoàn toàn kinh sợ, không thể nghĩ đến, Vân Thi Thi thường ngày dịu dàng nhã nhẵn, một khi tức giận, mỗi một chữ cũng bén như dao.
Lời nói quá ác độc rồi.