Cô giống như điên rồi muốn đi tìm tòi nghiên cứu những chuyện trải qua giữa anh và Dung Huyên!
Ví dụ như, Dung Huyên nói bọn họ là thanh mai trúc mã thời niên thiếu!
Thanh mai trúc mã, từ ngữ đó đúng là cực kỳ ái muội!
Hai người con trai và con gái chơi với nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, chuyện này chứng minh tình cảm của hai người từng rất tốt.
Tuy một người mười tuổi, một người mười hai tuổi, bởi vì di dân mà tách ra, nhưng rốt cuộc tốt đến mức nào, làm cho một người từ trước đến nay luôn bài xích phụ nữ, với Dung Huyên chủ động ôm, vậy mà không đẩy ra một tí nào?
Cách xa nhau mười mấy năm, cửu biệt trùng phùng, người phụ nữ đó, xem ra có rất nhiều xúc động, nhưng sắc mặt của anh không nhìn ra được dao động, không biết thật sự là không dao động hay là cố ý giấu kín chân tình cuồn cuộn từ tận đáy lòng!
Thanh mai trúc mã, hẳn là khắc sâu trí nhớ!
Nhưng nếu lúc trước Dung Huyên chưa từng di dân, như vậy, theo tính tình của người đàn ông này, như vậy…
Cô thì sao?
Cô đột nhiên có chút không dám nghĩ tiếp!
Yêu một người, chỉ hi vọng mình có thể trở thành độc nhất vô nhị trong sinh mệnh của anh, cực đoan một chút, thậm chí hi vọng mình là người yêu duy nhất trong sinh mệnh của anh.
Nhưng một Dung Huyên đột nhiên xuất hiện, lập tức làm lộn xộn vị trí của cô!
Cô đột nhiên có chút không tự tin rồi!
Hôm nay là một người tên Dung Huyên, ngày mai thì sao?
Phải chăng lại có thanh mai trúc mã khác?
Người đàn ông này ưu tú xuất sắc như thế, phụ nữ thích anh, chắc là rất nhiều đi?
Người phụ nữ giống như Dung Huyên vậy, cũng có rất nhiều đi?
Càng như vậy, càng làm cô cảm thấy mất đi tin tưởng, có lẽ cô không cảm thấy an toàn, bởi vậy cô vội vàng muốn biết, tình cảm của anh với Dung Huyên.
Miên man suy nghĩ, Vân Thi Thi ngăn cách chăn, nghe thấy Mộ Nhã Triết đứng dậy, bước chân thong thả, hình như đi tới ban công, cô nghe được tiếng cửa mở ra, có chút bất ngờ đồng thời lại có chút cô đơn!
Người đàn ông này, cuối cùng mất hết kiên nhẫn với cô rồi!
Anh hình như không muốn dụ dỗ cô.
Cô có chút ghen tị rồi!
Lúc trước Dung Huyên nói, khi cô ta ấm ức, thương tâm khóc, anh se dịu dàng ở bên cạnh cô ta dụ dỗ, kiên nhẫn che chở cô ta, thậm chí còn hát cho cô ta nghe!
Nhưng mà cô thì sao?
Lúc trước ở KTV, cô bảo anh hát, nhìn bộ dạng không tình nguyện của anh, cô tìm mọi cách quấy rầy, vậy mà anh không hát lấy một bài!
Đúng là không công bằng!
Nghĩ lại liền cảm thấy mất mát.
Hiện giờ cô chỉ giận dỗi một chút, nhưng anh lại quyết tâm không tới dụ dỗ, cô cũng không phải là người tùy hứng.
Vân Thi Thi đột nhiên có chút thất vọng vén chăn lên, lại đột nhiên nghe thấy ngoài ban công truyền đến tiếng của Mộ Nhã Triết.
“Huyên Huyên, anh có lời muốn nói với em.”
“…”
Vân Thi Thi nghe vậy, không khỏi biến sắc, cô ma xui quỷ khiến đi đến trước ban công, nhìn qua cửa sổ sát đất, nhìn bóng lưng người đàn ông đứng trên sân thượng, nghi ngờ nhíu mày.
“Hành trình ngày mai, hủy bỏ đi.”
“Vì sao?”
Đầu bên kia Dung Huyên có chút kinh ngạc nói, “Anh Triết, không phải chúng ta đã hẹn rồi sao? Chẳng lẽ hai người không muốn đi vương cung chụp ảnh cưới nữa sao?”
“Không cần tốn công tốn sức như vậy.” Mộ Nhã Triết không để ý, không nhanh không chậm nói.
“Chuyện này sao có thể tốn công tốn sức được chứ?”
Dung Huyên cười cười, lập tức nói, “Rất nhiều người muốn đi vào vương cung chụp ảnh, đều không có tư cách đi vào đó! Chỉ cần em nói một câu, vương cung to như vậy sẽ mở cửa!”
Mộ Nhã Triết nói, “Nếu anh muốn tiến vào, cũng không cần thiết phải thông qua em.”