"Đừng chơi! Không muốn chơi!"
Đây là trò chơi gì chứ, một chút cũng không có gì chơi!
Hữu Hữu tức giận trừng mắt Mộ Nhã Triết, dường như sợ anh lại ném cậu lên không trung, đôi tay gắt gao nắm chặt vạt áo của anh, gắt gao cắn môi.
Mộ Nhã Triết thấy cậu sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không khỏi nhíu mày.
Nói chung đây là sự khác biệt của hai đứa nhỏ thôi!
Tiểu Dịch Thần càng thích trò chơi kích thích, nhưng Hữu Hữu lại vô cùng sợ hãi, mặc dù anh vô cùng chú ý, không có ném cao, sợ trái tim cạu chịu không nổi.
Kết quả, vẫn dọa đến bánh bảo nhỏ muốn hồn lìa khổi thân.
"Ngoan, kêu cha.”
"Hừ!" Hữu Hữu lại vẫn là mạnh miệng, híp mắt không phục nhìn anh, "Không gọi không gọi! Ngu ngốc ngu ngốc!"
Không đợi cậu nói xong, tay Mộ Nhã Triết run lên, đném cậu lên không trung, Hữu Hữu sợ tới mức lập tức lấy tay che kín hai mắt, "Oa" một tiếng, kinh hồn táng đảm!
"Kêu cha.”
"Không gọi! Hu hu...”
...
Mộ Nhã Triết thấy cậu mạnh miệng, có tâm muốn dạy dỗ đứa con trai kiêu ngạo này.
Nhưng còn chưa đợi tới lần hai, Vân Thiên Hữu miệng lại cũng vô pháp cậy mạnh, hai tay gắt gao ôm cổ của anh, gần như mang theo tiếng khóc nức nở kêu: "Cha - - "
Vẻ mặt Mộ Nhã Triết ngẩn ra, chuyển mắt nhìn về phía cậu, đã thấy cậu khép chặt hai mắt, gắt gao ôm cổ của anh, khuôn mặt chôn ở trong bộ ngực của anh, thân mình nho nhỏ mềm yếu cuộn tròn co rút thành một cục, cả người sợ hãi run run.
"Cha... Không cần chơi, con sợ...” Hữu Hữu mềm nhũn xuống, trong mắt chứa đầy nước mắt trong suốt mà ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn cao cao dẩu lên.
Này, rõ ràng là đang thỏa hiệp với anh rồi.
Mộ Nhã Triết mềm nhũn, trái tim cũng gần như mềm mại, bàn tay to nhẹ nhàng che ở trên đầu cậu, xoa xoa: “Ngoan, chúng ta không chơi.”
Hữu Hữu tròng mắt hơi híp, thật sự bị dọa khóc: "Trò chơi này không vui, dọa chết người...”
Nói qua, nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy xuống khóe mắt, ủy khuất khóc lên.
Mộ Nhã Triết bị một màn làm cho chân tay luống cuống, nhìn bánh bao nhỏ mềm yếu khóc ra tiếng ở trong lòng hắn, nước mắt giống như hạt đậu cuồn cuộn mà rơi.
Nhỏ xuống trên mu bàn tay của anh.
Mộ Nhã Triết mờ mịt nhíu mày.
Anh dọa bánh bao nhỏ khóc rồi sao?
Anh khó tránh khỏi bó tay bó chân với nước mắt của đứa nhỏ, luống cuống tay chân đi dỗ: "Đừng khóc, đừng khóc... Hả? Cha ôm.”
Hữu Hữu vừa khóc, vừa ghét bỏ đẩy khuôn mặt tuấn tú qua một bên, vẫn khóc đến thương tâm.
Mộ Nhã Triết thật sự không có cách nào với cậu.
Đứa nhỏ khóc lên, thật là chuyện làm người đau đầu.
Chuyện càng đau đầu là, tính cách Hữu Hữu, nói rõ là cứng mềm không ăn.
Anh chỉ có thể ôm Hữu Hữu vào trong ngực, không được dịu dàng cho mấy dỗ dành an ủi.
...
Vân Thi Thi nhìn hai cha con dỡ hơi này, khóe môi hung hăng rút rút, cuối cùng, khi cô nhìn thấy Mộ Nhã Triết giống dỗ cô đi đỗ Hữu Hữu, vẫn là khuôn mặt lạnh ngắt, nhất thời không nhịn được ý cười, cười lên tiếng.
Tiểu Dịch Thần ngẩng đầu, thấy lúm đồng tiền xinh đẹp trên mặt Vân Thi Thi, cũng không khỏi cười theo.
Cậu ấy cũng không biết mẹ đang cười cái gì, nhưng có thể cảm thấy, mẹ cười rộ lên rất đẹp, thật dễ nhìn, vì thế, không nhịn được, bị nụ cười của cô lây nhiễm, cho nên cũng nở nụ cười.