Vân Thiên Hữu lập tức quay đầu lại nắm lấy cổ tay cô ta, cắn phập xuống một cái.
Cậu cắn rất mạnh, dồn hết sức lực lẫn sự phẫn nộ trong lòng mà cắn, dường như muốn cắn đứt tay cô ta.
Mộ Uyển Nhu chật vật muốn rút tay ra, thét lên một tiếng đau đớn, vội vàng muốn tránh thoát khỏi Vân Thiên Hữu.
Nhưng mà Hữu Hữu không chịu buông ra, ánh mắt đỏ rực lên, hàm răng cố cắn sâu vào trong thịt cô ta, nếm được vị máu tanh, cậu rốt cuộc cũng cắn nát cổ tay Mộ Uyển Nhu rồi!
"Á a a..."
Mộ Uyển Nhu càng kêu thảm thiết hơn, cả người đau đến nỗi muốn nhảy dựng lên.
Vân Thi Thi vừa nóng vừa giận, nhìn thấy đám người xung quanh muốn tiến lên thì vội vàng xông lên ôm Hữu Hữu trở về.
Hữu Hữu vẫn không chịu nhả ra.
"Hữu Hữu, ngoan, đừng cắn nữa! Tay cô ta bẩn lắm, nhả ra đi, ngoan!"
Vân Thi Thi nói như vậy, Hữu Hữu mới ngoan ngoãn nhả ra, xoay mặt đi, nhổ ra một ngụm máu, giơ tay lên lau sạch vết máu còn dính trên khóe môi.
Cậu nghe lời Vân Thi Thi, cảm thấy thứ trong miệng mình vô cùng bẩn thỉu, vô cùng ghê tởm.
Vì thế, cậu lại rút khăn ướt ra, cố hết sức chà sạch vết máu trên miệng mình.
Ngước mắt nhìn, quả nhiên cổ tay Mộ Uyển Nhu chảy máu rồi!
Cô ta đưa tay lên, nhìn nhìn miệng vết thương, bị cắn sâu như thế, cho nên da thịt bị rách ra rồi!
Mộ Uyển Nhu không khỏi tức giận nguyền rủa một tiếng: "Thằng nhóc không biết điều kia! Đúng là không có giáo dục!"
Nói xong cô ta lập tức ra lệnh: "Người đâu! Nhanh đoạt lấy thằng bé kia!"
Mộ Uyển Nhu vừa dứt lời, mấy người bộ đội đặc chủng phía sau bắt đầu có động tĩnh.
Ba người lính đặc chủng tiến lên, đi đến trước mặt Vân Thi Thi, mỗi người kìm chặt một tay của Vân Thi Thi, một người ôm Vân Thiên Hữu vào lòng.
Vân Thiên Hữu còn chưa kịp vùng vẫy đã bị ôm trong ngực người đó rồi.
Vừa rồi Mộ Thịnh ra sức dặn dò không được làm đứa bé bị thương, cho nên những người này có thể ra tay thô bạo với Vân Thi Thi nhưng đối với Hữu Hữu lại rất nhẹ nhàng, cho dù Hữu Hữu ra sức giãy giụa vùng vẫy thế nào thì người kia cũng không hề nhúc nhích.
Vân Thi Thi cực kỳ muốn vùng thoát để tiến lên đoạt lấy Hữu Hữu về.
Mộ Uyển Nhu lại cất bước đi lên, một tay đẩy Vân Thi Thi ngã ra đất, giáng xuống một cái bạt tai.
Hai tay Vân Thi Thi bị người ta kìm chặt, không cách nào vùng vẫy, bị trúng một bạt tai của Mộ Uyển Nhu.
"Mẹ..."
Hữu Hữu nhìn thấy một màn này thì hết hồn, hét đến khàn cả giọng, nước mắt không ngừng rơi xuống, phẫn nộ hét lên: "Không được bắt nạt mẹ tôi! Không ai được bắt nạt mẹ tôi! Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho các người! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"
Hữu Hữu lại liều mạng vùng vẫy, thế nhưng cậu còn nhỏ như thế, một cậu nhóc bảy tuổi thì sức lực có bao lớn.
Cậu đâu thể so được với Tiểu Dịch Thần từ nhỏ đã được huấn luyện trong doanh trại quân đặc chủng, cậu có vùng vẫy thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì!
Mộ Uyển Nhu liếc xéo Hữu Hữu một cái, hừ lạnh một tiếng.
Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Đã đến nước này rồi mà vẫn còn vùng vẫy!
Trong lòng Mộ Uyển Nhu không tránh khỏi đắc ý, một tay bóp chặt cổ Vân Thi Thi, ra tay tàn ác, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy không thở nổi, giống như máu đã dồn hết lên đầu, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên!
Vân Thi Thi cắn chặt răng.