“Cảm ơn.”
Hàn Ngữ Yên cúi đầu nhìn cô.
Hôm nay cô ta đặc biệt đi giày cao gót 10cm, bởi vậy có vẻ cực kỳ khí thế.
Cô ta cúi đầu, tiến đến gần tai cô, ở trong mắt người khác, có lẽ là tiền bối chúc mừng vãn bối, nhưng mà rời xa microphone, Hàn Ngữ Yên lại mỉm cười đe dọa.
“Vân Thi Thi, cô cũng đừng quá đắc ý! Bay lên rất cao, cẩn thận rơi xuống tan xương nát thịt!”
Vân Thi Thi nâng mắt, ánh mắt sắc bén giao chiến với cô ta trong vài giây ngắn ngủi.
Hàn Ngữ Yên chỉ là diễn viên được đề cử nhiều giải thưởng lớn, kỹ thuật uyên thâm, mặt ngoài thì mỉm cười như gió xuân, nhưng lại nói những lời ác độc với cô như vậy.
Vân Thi Thi cũng không yếu thế, cô tiến đến gần mặt Hàn Ngữ Yên, cũng mỉm cười trả lời một cách mỉa mai, “Cô Hàn, đừng ghen tị với tôi quá mà. Cô có biết, nếu như tôi bay đến độ cao cao nhất, chuyện đầu tiên tôi làm là gì không?”
“Làm gì?” Hàn Ngữ Yên nhíu mày, khó hiểu.
Vân Thi Thi cười, môi cong lên càng lúc càng dịu dàng - -
“Giẫm cô xuống dưới.”
“Cô…”
Nhân viên bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô Hàn, nên trao giải cho cậu Hoa rồi!”
Lúc này Hàn Ngữ Yên mới hồi phục tinh thần lại, lấy một chiếc cúp khác trao cho Hoa Cẩm, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Vân Thi Thi, lại ý vị thâm trường.
Đến lượt Vân Thi Thi phát biểu cảm nghĩ.
Vân Thi Thi giơ cúp, cầm microphone nói: “Kỳ thật tôi… Chưa từng nghĩ tới, có thể có được chiếc cúp này. Là người mới gia nhập giới giải trí, một đường đi tới, nơm nớp lo sợ, e ngại chính mình không đủ xuất sắc, không đủ ưu tú. Nhưng mà sau khi chiếu phim điện ảnh, thật sự cho tôi quá nhiều bất ngờ và vui mừng. Được đạo diễn dẫn dắt, tiền bối quan tâm, fan tán thành, một chuyện không thể nghi ngờ, không có mọi người, liền không có tôi đứng ở trên sân khấu giờ phút này.”
Lúc trở lại dưới đài, Tần Chu hỏi: “Vừa rồi Hàn Ngữ Yên nói gì với em thế?”
“Tiền bối chúc mừng em.”
“Thật sao?”
Tần Chu không tin, không cần nghĩ cũng biết, cái miệng của Hàn Ngữ Yên không nhả ra được lời gì hay.
“Cần gì phải so đo với cô ta.”
Vân Thi Thi cực kỳ rộng lượng, không để ở trong lòng.
Có vô số tâm lý chuẩn bị, nhưng hôm nay cầm chiếc cúp nặng trịch trong tay, trái tim Vân Thi Thi đột nhiên đập thình thịch nhanh hơn.
Vui vẻ, hạnh phúc.
Giờ khắc này, cô bỗng nhiên cảm nhận được, tất cả trả giá có lẽ đều đáng.
May mắn của cô.
Giải thưởng người mới xuất sắc nhất, mỗi diễn viên khi còn sống, chỉ có một lần cơ hội.
Là ít nhiều chiếc cúp của diễn viên không thể đổi được vinh quang.
Cô cực kỳ vinh hạnh chiếm được.
Nếu không có được, trái lại chính là một hồi tiếc nuối.
Cô cực kỳ thích giải thưởng này, không chỉ muốn cười mà còn cần phải cố gắng.
Chỉ là thời khắc vinh quang này, thiếu người đó chứng kiến, tựa hồ không có ý nghĩa khắc sâu như vậy!
Cuối cùng lễ trao giải tiếp tục được trao, giải thưởng được công bố không sai biệt nhiều lắm.
Rất nhiều nghệ sĩ đã rời khỏi đây rồi.
Nhưng mà Vân Thi Thi vẫn kiên trì ngồi đến cuối cùng, đây mới là thái độ tôn trọng lễ trao giải phim điện ảnh.
Trong lòng Tần Chu càng lúc càng chắc chắn.
Một người hiểu được tôn trọng, ít nhất phẩm hạnh và phương diện rèn luyện hàng ngày, là đáng khẳng định!
Anh ta không có nhìn nhầm.
Có thể nói là mùa thu hoạch lớn của ‘Quả trám’.
Ngoại trừ biên kịch xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, tác phẩm tốt nhất của năm, còn bao gồm giải thưởng người mới xuất sắc nhất và cắt nối biên tập tốt nhất.
Tuy bỏ lỡ giải nhà sản xuất xuất sắc nhất, nhưng dù sao chủ sự cũng nghĩ đến sự cân đối của giải thưởng, không thể đem toàn bộ giải thưởng quan trọng nghiêng về một tác phẩm duy nhất được.