Người đi đường cảm thấy không hiểu ra sao, bị khí thế kinh người làm cho sợ hãi.
Nhắc đến người nhà họ Cố, hành vi việc làm, đều ngang ngược giống như xã hội đen, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc làm mọi chuyện lớn lên.
Viện trưởng về tới bệnh viện, một người trong nhà họ Cố ra mặt, chỉ vào mặt ông ta mắng, nếu bệnh viện không đuổi nhà họ Tống ra, lập tức phá bệnh viện.
Báo công an sao?
Báo có tác dụng gì sao?
Cảnh sát đến cũng bị đập rồi.
Bên ngoài đường, cảnh sát đứng ở bên lề đường giữ gìn trật tự, nhưng mà làm như không thấy những người nhà họ Cố.
Viện trưởng không dám chần chừ, chạy đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, khách khí mời Giang Khởi Mộng mang người đi.
Giang Khởi Mộng không thể tin nổi, Tống Chính Quốc và Tống Ân Nhã còn đang truyền máu, bình dưỡng khí vẫn còn đang cắm, bảo bọn họ lập tức rời đi sao?
Không hợp với đạo làm người rồi!
Vì thế người nhà họ Tống và phía bệnh viện nổi lên xung đột, ngay khoảng thời gian tranh chấp này, người nhà họ Cố lại chậm rãi đập phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu có tổng cộng mấy chục thiết bị cấp cứu trên trăm vạn, viện trưởng đau lòng đến run rẩy rồi!
Ông ta là viện trưởng, nhưng bệnh viện này cũng không phải là của công ta, mấy trăm vạn tổn thất này, một khi tạo thành, lại là trách nhiệm của ông ta!
Thấy nhà họ Cố làm thật, phía bệnh viện cũng không nể tình, hầu như là đuổi người đi, đưa Giang Khởi Mộng ra ngoài!
Tống Chính Quốc và Tống Ân Nhã còn đang nằm ở trên giường, được người ta mang ra ngoài.
Tống Ân Nhã thiếu máu quá nhiều, vội vàng truyền máu, nguy hiểm một sớm một chiều, Tống Kiến Quân nói ra chủ ý, chuyển đến bệnh viện trung ương.
Bệnh viện trung ương này có bối cảnh, Cố Cảnh Liên dù lợi hại, cũng không đập được chỗ đó!
Giang Khởi Mộng cũng tức giận, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, vì thế do Tống Kiến Quân gọi người, thuê chiếc xe, lập tức chuyển bệnh viện.
Lúc chuyển tới bệnh viện, đã vào ban đêm, nhà họ Cố trái lại không có náo loạn tới cửa.
Kinh tâm động phách như vậy, Giang Khởi Mộng vừa mệt mỏi lại chật vật, nằm ở trong ghế dựa phòng bệnh, lập tức ngủ thiếp đi.
Tống Kiến Quân lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phái người canh giữ ở bệnh viện, liền trở về.
Vào ban đêm, trái lại bình an vô sự, sáng tinh mơ ngày hôm sau, Cố Cảnh Liên biết được Giang Khởi Mộng được Tống Kiến Quân sắp xếp ở bệnh viện này, người nhà họ Cố lại hùng dũng đập tới cửa!
“Bùm bùm!”
Tất cả cửa ở sảnh, đều bị người nhà họ Cố đập rất khó coi.
Giang Khởi Mộng vẫn còn buồn ngủ, lại nghe có y tá hốt ha hốt hoảng chạy vào phòng bệnh, Tống Chính Quốc và Tống Ân Nhã ở cùng một phòng bệnh, cô ta đi tới, không nói hai lời, liền đem kim truyền máu và truyền dịch rút ra!
Giang Khởi Mộng còn không biết sao lại thế này, thấy cô ta rút kim tiêm ra, vội vàng xông lên trước, chất vấn cô ta vì sao lại dám làm vậy.
Y tá tức giận nói, “Bên ngoài có người đến đập bệnh viện! Nghe nói, là nhà họ Cố phái người đến, bảo bệnh viện chúng tôi đuổi mấy người ra ngoài! Nếu không, sẽ đập tất cả bệnh viện!”
“Cậu ta dám?”
Bệnh viện này là bệnh viện trung ương!
Anh ta dám đập sao
Cố Cảnh Liên ăn tim gấu mật hổ thật sao?
Thế lực nhà họ Cố mạnh đến mức có thể ngang ngược như vậy sao?
Không có khả năng!
Giang Khởi Mộng ỷ vào chỗ dựa là Tống Kiến Quân, nói, “Cô biết người nằm trên giường là ai không?”