Mộ Lâm Phong bị chọc giận như vậy, là bởi vì cực kì chán ghét Hữu Hữu!
Chỉ vì, nếu không có sự xuất hiện của Hữu Hữu, có khi, kế hoạch của ông ta sẽ không bị phá vỡ hoàn toàn!
Sự xuất hiện của cậu là thất bại lớn nhất của kế hoạch này, nếu không phải bởi vì cậu, vừa rồi, ông ta cũng không đến nỗi bị động như vậy.
Hữu Hữu nghe vậy, vẫn ưu nhã cười một cái, cũng không vì bị Mộ Lâm Phong mắng mỏ mà tức giận, chẳng qua là thâm thúy nói một câu: “Rốt cuộc tôi cũng hiểu, có một câu nói rất có ý nghĩa!”
Mộ Lâm Phong lạnh lùng liếc cậu một cái.
Lại nghe thấy Hữu Hữu từ từ ra vẻ triết lý nói: “Tôi sống phải cố gắng như vậy, chính là để tránh xa lũ ngu ngốc các người ra một chút.”
Nói xong, cậu bé con mặt không đổi sắc đưa mắt nhìn sang, ngạo nghễ nhìn ông ta, chính là ngụ ý, Mộ Lâm Phong chính là lũ người ngu ngốc đó.
Cậu cực ít khi nói khó nghe, nhưng Mộ Lâm Phong làm nhục cậu, sao cậu không thể trả lại ông ta chứ?
Hết lần này đến lần khác bị người ta vũ nhục mà không trả đũa, đó không phải là phong cách của cậu!
Vừa dứt lời, sắc mặt Mộ Lâm Phong lập tức đen đến cực điểm.
Có là quỷ cũng nghe ra được, ý của thằng nhóc này, là muốn làm nhục ai!
“Láo xược!”
Mộ Lâm Phong giận tới mắng thẳng ra miệng, hung ác trừng mắt nhìn cậu, cố gắng dùng sự uy nghiêm để dọa nạt đứa trẻ bảy tuổi như cái bánh bao trước mắt.
“Nếu mày còn dám hỗn láo, có tin ngay tại đây tao sẽ không tha cho mày!”
“Thật à? Ông chú hai lớn như vậy không tha cho tôi sao?” Hữu Hữu bĩu môi, nho nhã cười một tiếng: “Ông định làm gì tôi đây? Ha ha! Mỏi mắt trông chờ.”
“Ha ha! Tao có làm gì đồ con hoang như mày, cũng là giúp nhà họ Mộ thanh lý môn hộ! Nhà họ Mộ không thể tha cho đồ con hoang bôi nhọ uy nghiêm gia tộc như mày!”
Mộ Lâm Phong vừa nói, phất tay, viên sĩ quan bên cạnh liền rút một khẩu súng lục từ bên hông ra, giơ tay lên, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào mi tâm Hữu Hữu.
Hữu Hữu vẫn bình tĩnh ngồi trong xe, cũng không sợ không giận, cho dù bị họng súng nhắm thẳng mi tâm, cũng không có chút rối loạn, dáng vẻ tỉnh táo, càng làm cho Mộ Lâm Phong giật mình!
Đứa bé này, tuổi còn nhỏ như vậy, lại có khí phách không tầm thường chút nào!
Chu Tước mở to mắt, thấy sĩ quan kia rút súng ra, một giây sau, cô cũng không nói nhiều rút súng, họng súng nhắm ngay mi tâm Mộ Lâm Phong!
Tay cô vừa động, một đám binh lính xung quanh cũng ngay lập tức động thủ rút súng, nhắm thẳng cô, đề cao cảnh giác, chỉ cần Chu Tước hơi có động tĩnh, bọn họ sẵn sàng nổ súng bắn chết ngay lập tức!
"Bảo vệ thủ trưởng!"
Sĩ quan phụ tá gào lên một câu, khí phách truyền lệnh!
“Ông chú hai, có câu này, đừng trách tôi không nhắc nhở ông.”
Hữu Hữu ngồi trong xe, tròng mắt thẳng tắp, giờ phút này, xung quanh đều yên tĩnh, nên những lời nói non nớt của cậu trở nên rất rõ ràng.
“Chỉ cần ông động đến một sợi tóc của tôi, một giây tiếp theo, ông cũng sẽ bị bắn cho thành cái tổ ong vò vẽ!”
Hữu Hữu lạnh giọng nói xong, lại ưu nhã híp mắt cười một cái, nụ cười mang theo mấy phần ngây thơ, mấy phần đáng yêu: “Ông có muốn thử một chút không?”
Như thể một nụ cười vô tội, như thể chú nai con có đôi mắt trong sáng, lại khiến nhiều người sợ hãi.
Mộ Lâm Phong giật mình ngẩn ra, đôi môi cứng nhắc mím chặt.