Mà đáng thương là, tuy nói là có hạ thuốc, nhưng có thể vừa mới động vào Lý Lương Đống, đã lập tức "héo".
Mẫn Vũ vô cùng nghiêm khắc, vậy mà vẫn có chút không chịu được.
Lần này, chắc chắn những người ở đây sẽ lưu lại bóng ma ở trong lòng rồi.
Nhà sản xuất phim thật vất vả, chỉ nghe Lý Lương Đống gào lên như lợn bị chọc tiết vậy, muốn thủng màng nhĩ.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng mở mắt, nhìn một cảnh hoảng đường đang diễn ra trước mắt, mặt không đổi sắc.
Mẫn Vũ lúc này đã không nhịn được, ôm bụng cười, cười đến chảy cả nước mắt.
Một đám, lại một đám người bắt đầu kéo nhau ra chiến trường!
Trong phòng, chốc lát lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lý Lương Đống và Tôn Hoa, khàn cả giọng, nhất là Lý Lương Đống, vết thương ở eo vừa mới khâu lại, hoàn toàn chưa khỏi.
Phải chịu những tra tấn như vậy, vết thương đã bắt đầu nứt ra.
Cộng thêm tối nay ông ta mặc áo sơ mi trắng, lúc này đã nhuốm một màu đỏ.
"A... a...."
"Đau quá! Xin tha mạng... a... a!"
"Mộ... giám đốc Mộ, xin tha mạng! Dừng lại đi..."
"A...a, tôi sắp chịu... không nổi nữa..."
Trong phòng, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, ngày càng đặc sắc.
Mẫn Vũ thật sự là muốn điên rồi.
Hình ảnh này quả thực là vô cùng kích thích nha!
Trời ạ, còn có kiểu chơi đùa như vậy...
Lý Lương Đống đáng thương, vết thương bị nứt ra không nói, lại liên tục bị người ta đánh vào mông đít...
Cái cảm giác ấy, nỗi nhục ấy, thật không thể dùng từ nào nói rõ.
Ngược lại, Lý Lương Đống còn hận mình không thể chết đi.
Mẫn Vũ thầm suy nghĩ, cảm giác này, nhất định là rất chua xót!
Mộ Nhã Triết nhìn cảnh này, liền cảm thấy không có hứng thú, đứng dậy, định rời đi.
Lý Lương Đống thấy anh muốn đi, nóng nảy, khàn khàn mà cầu xin tha thứ: "Mộ... giám đốc Mộ, xin tha mạng! Không thể... không thể tiếp tục nữa! Nếu còn tiếp tục... tôi sẽ chết!"
"Vậy thì mời ông đi chết đi!"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết không thay đổi nói ra một câu, liền rời đi.
Lý Lương Đống trùng mắt xuống, cũng không biết ông ta đang nghĩ gì, sau đó mới tuyệt vọng gào to: "Mộ Nhã Triết... Mộ Nhã Triết... mày đừng quá tuyệt tình như vậy, vì một con đàn bà, mày dám đùa cợt tao như vậy? Đáng giá không?"
Mộ Nhã Triết bước chân khẽ dừng, thân thể cũng ngừng lại, ánh mắt lạnh như băng quét về phía ông ta.
"Vì một con đàn bà, mày muốn tuyệt tình như vậy sao? Nếu là trừng phạt, như vậy cũng nên kết thúc rồi..." Lý Lương Đống lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, đổi giọng nói: "Tôi... tôi thực sự chịu không nổi nữa, cậu có thể..."
Ánh mắt Mộ Nhã Triết bỗng nhiên phát ra một tia nguy hiểm, đáy mắt dâng lên ngọn lửa tức giận.
Anh chợt nhớ tới, bộ dáng chật vật ngày đó của Vân Thi Thi.
Người phụ nữ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa hoàn hồn, gương mặt dính đầy bụi bặm, lại vừa đỏ vừa sưng, khóe mắt vẫn còn vương đầy nước mắt, cả khuôn mặt có biết bao nhiêu là khổ sở.
Cả người đều có vết tích, quần áo bị xé rách, đầu vai còn có đầy vết thương.
Người này lại dám nói, một con đàn bà, không đáng?
Anh phẫn nộ mà nắm tay, xải bước đi tới trước người Lý Lương Đống, một tay túm lấy vạt áo ông ta, lạnh lùng giơ tay lên đánh một quyền.
Lý Lương Đống bị một cái đánh này đau đến không chịu được, rên khẽ một tiếng, chỉ nghe được tiếng "rắc rắc", hình như xương hàm của ông ta đã bị đánh cho trật khớp.
Trong đau nhức, ông rốt cuộc thấy trong mắt người đàn ông này, đều là sự nguy hiểm tột độ.