“Anh đang nói con gái.”
“…” Vân Thi Thi có chút xúc động muốn trợn trắng mắt!
Bất tri bất giác, cách ngày sinh dự tính càng ngày càng gần.
Bụng Vân Thi Thi càng lúc càng lớn, dùng từ lớn có lẽ không đủ để hình dung cái bụng tròn vo của cô, Hữu Hữu nói, bụng Vân Thi Thi giống như giấu quả bóng vậy.
Tiểu Dịch Thần hồn nhiên ảo tưởng, “Có thể đến lúc đó sinh ra hai em gái hay không!”
Vân Thi Thi nghe xong chảy mồ hôi lạnh, Hữu Hữu ở một bên gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Cậu giải thích, “Nhà chúng ta đúng là có gen thai long phượng và thai đôi! Anh xem, mẹ và cậu là thai long phượng, lại sinh ra chúng ta, tính như vậy mà nói, có lẽ lại sinh đôi cũng không chừng…!”
Tiểu Dịch Thần vui mừng vỗ tay, “Tuyệt quá! Như vậy tính ra, có lẽ trong bụng mẹ có hai em gái! Như vậy, em một em bé, anh một em bé, không cần tranh nhau nữa!”
Vân Thi Thi nghe xong, buồn cười nói, “Các con coi em gái là đồ chơi vậy à!”
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cười ha ha.
Vân Thi Thi lại nhịn không được hắt cho bọn họ gáo nước lạnh, “Các con hết hy vọng đi, trong bụng mẹ chỉ có một em gái thôi, bác sĩ nhìn kết quả siêu âm B nói như vậy, cho nên, đừng ôm lấy ảo tưởng nữa!”
“Hu hu…”
Hai bánh bao nhỏ khóc không ra nước mắt.
Lúc mang thai đến tháng thứ chín, Vân Thi Thi cũng nhận không ít thống khổ, lúc tối, đi ngủ rốt cuộc cũng không yên ổn, bởi vì không muốn ăn, cơm tối ăn cũng không được bao nhiêu, Mộ Nhã Triết lại phải dỗ cô ăn chút hoa quả, nhưng mà đến tối, bụng lại đói, tỉnh dậy vì đói bụng, nhưng lại không muốn ăn.
Có đôi khi, không tỉnh dậy vì đói, nhưng lại bị chuột rút làm cho tỉnh.
Chân của cô có chút sưng phù, đi đường rất khó khăn.
Có đôi khi, lúc cô nằm ở trên giường, Mộ Nhã Triết sẽ xoa bóp hai chân cô, không nặng không nhẹ, ít nhiều cũng giảm bớt chút đau đớn.
Trong lòng cô cực kỳ áy náy.
Dù sao, làm tổng giám đốc, quản lý tập đoàn to như vậy, cũng không thoải mái làm việc, mỗi ngày anh đến công ty rất sớm, xử lý xong mọi việc, lại vội vàng trở về, còn đi khám thai định kỳ với cô, học tập kiến thức chăm sóc đứa bé, anh bận rộn xoay quanh cô, vì cô tốn không ít tâm tư.
Cô nhìn không thấy, nhưng cảm nhận được, so với lần đầu tiên mang thai, có người đàn ông này ở đây, làm cho cô cảm nhận được, hóa ra mang thai cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Dần dần, cô bắt đầu thích ngủ, cũng có chút lười biếng, không thích đi dạo.
Mộ Nhã Triết đều nhìn chăm chú, mỗi ngày sau khi ăn xong liền đi dạo, tất nhiên không thể thiếu được.
Bác sĩ phỏng đoán dự tính ngày sinh là vào giữa tháng mười một, cách ngày sinh càng gần, Mộ Nhã Triết cũng bắt đầu khẩn trương lên, không dễ dàng gì bình an vô sự tiến vào ngày dự tính sinh, còn hai mươi ngày sau đó, tất nhiên lại càng không thể bỏ qua.
Anh lại càng tỉ mỉ chăm sóc cô, thế cho nên cách ngày dự tính sinh mười ngày, anh bao hết phòng bệnh hạng nhất khoa phụ sản của bệnh viện, sắp xếp cô ở đó.
Cung Kiệt biết được sắp đến ngày Vân Thi Thi sinh, đúng lúc cũng kết thúc mọi việc trên tay, mỗi ngày canh giữ ở bệnh viện, trông mong ngóng chờ công chúa nhỏ ra đời.
Nhưng mà lúc gần đến ngày dự tính sinh, vẫn xảy ra một chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn.
Ngày đó, Mộ Nhã Triết đang họp đại hội cổ đông, Mẫn Vũ nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến, Vân Thi Thi vỡ nước ối.
Vỡ nước ối sao?
Làm sao có thể?