"Về sau thế nào?"
"Anh ấy liền chất vấn tớ, hỏi tớ rốt cuộc đang sợ cái gì. Anh ấy nói chúng tớ đã xác định muốn kết hôn, muốn vĩnh viễn cùng một chỗ, cũng đã gặp cha mẹ hai bên, vì sao vẫn còn không thể trả giá tất cả? Tớ cũng cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn, chẳng lẽ tớ cự tuyệt là sai sao?"
Vân Thi Thi nghe vậy thì không nói gì, một lúc lâu sau, bỗng nhiên lên tiếng: "Cậu không sai, chỉ là cậu cũng không đủ cảm giác an toàn đối với anh ta mà thôi! Cậu yêu anh ta, nhưng chính là vì quá yêu nên mới đánh mất bản thân."
Ánh mắt Tiếu Tuyết bỗng nhiên lóe lên, gật gật đầu: "Quả thật như vậy... Không biết vì sao, đối với anh ấy, tớ cứ luôn thiếu cảm giác an toàn! Thi Thi, cậu nói rất đúng."
"Thật ra, đối với chuyện lên giường này, quan điểm của mọi người bây giờ đã cởi mở hơn nhiều. Cho dù đêm tân hôn không phải là lần đầu tiên của cậu, nhưng nếu người đàn ông kia đủ yêu cậu thì sẽ chẳng để ý đến cái gọi là đêm đầu tiên. Ngược lại, nếu cậu lên giường với anh ta, sau đó lại chia tay, đây cũng chẳng phải là chuyện gì đáng xấu hổ. Đàn ông có nhu cầu sinh lý, chẳng lẽ phụ nữ thì không sao? Lại nói, phụ nữ dễ mềm lòng hơn đàn ông, sa vào tình yêu thì lại càng dễ đánh mất bản thân, càng vùi sâu vào trong tình yêu thì cậu lại càng khó thoát ra! Quan hệ trước hôn nhân cũng không phải là loại chuyện đáng bị coi thường hay khinh bỉ! Quan trọng là người đó có đáng giá hay không! Cậu không muốn, đương nhiên là vì có nỗi băn khoăn của riêng cậu, nhưng anh ta không chỉ không hiểu và thông cảm cho cậu mà lại còn trách móc cậu, nếu đổi lại là tớ thì nhất định sẽ vô cùng thất vọng.”
Tiếu Tuyết trầm mặc.
"Đàn ông có thể danh chính ngôn thuận quan hệ trước hôn nhân, tại sao phụ nữ lại không thể? Thời đại này, nam nữ bình đẳng, chỉ cần là xuất phát từ tình yêu chân thành, cho dù có lên giường với ai thì cũng đều là tự do cá nhân. Chỉ là phải bảo vệ bản thân cho tốt, đừng để mình bị tổn thương, như vậy không có gì đáng trách cả! Tiếu Tuyết, chuyện này không có gì phải xấu hổ! Nhưng mà, anh ta nói như vậy tức là coi cậu như một thứ đồ chơi, mấy lời lẽ ích kỷ mà anh ta nói ra cũng đủ chứng tỏ cậu có địa vị như thế nào trong lòng anh ta!”
Vân Thi Thi dẫn dắt từng bước: "Tiếu Tuyết, cậu dám khẳng định, Cao Nam thật sự yêu cậu sao?"
"Đương nhiên rồi!" Tiếu Tuyết nói: "Anh ấy nói anh ấy yêu tớ. Anh ấy sẽ không nói nói dối!"
"Tớ không tin!" Vân Thi Thi nói xong câu này, đi thẳng vào vấn đề: "Tiếu Tuyết, về Cao Nam, chúng ta phải thẳng thắn và thành khẩn nói chuyện với nhau một chút, tớ có rất nhiều chuyện về anh ta muốn nói cho cậu nghe!”
Tiếu Tuyết nhíu nhíu mày, nghi ngờ: "Cậu muốn nói gì?"
"Tiếu Tuyết, tớ và cậu là bạn bè lâu năm như vậy, nếu có chuyện cũng phải thành thật mà nói với nhau." Dừng một chút, Vân Thi Thi nói tiếp: "Cao Nam không phải người đáng tin cậy, anh ta không thích hợp với cậu!"
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Tiếu Tuyết liền thay đổi, Vân Thi Thi nói quá đột ngột, khiến cho cô ấy sửng sốt hồi lâu, đắn đo không biết vì sao Vân Thi Thi lại nói như vậy.
"Dựa vào đâu?" Tiếu Tuyết cười nói: "Bộ dạng Cao Nam đẹp trai, lại ôn nhu săn sóc, gia thế cũng rất tốt. Tớ ở cùng với anh ấy, cho dù thỉnh thoảng có mâu thuẫn, nhưng vẫn rất hạnh phúc!"
"Nhưng những điều này chỉ là bề ngoài mà thôi!"