Mạnh Tình Tuyết cảm động vô cùng.
Mộ Yến Thần không giỏi thể hiện nhưng thứ anh muốn biểu đạt cô hiểu được.
Anh thương tiếc cô, không muốn cô vất vả vì công việc, công việc của anh đã rất bận rộn, anh chỉ hi vọng cô có thể thay anh ở bên con nhiều hơn.
Tuy rằng, hai người thỉnh thoảng cũng có cãi nhau nhưng tần số rất ít, cho dù có cãi thì cũng ngập tràn hạnh phúc.
Có lẽ cuộc sống là như vậy, hạnh phúc cũng chỉ đơn giản vậy thôi.
Một nhà ba người ở cùng với nhau, một ngôi nhà, hai người ba bữa cơm, bốn mùa, bình thản lại ấm áp.
“Còn cậu?”
Mạnh Tình Tuyết thử thăm dò: “Cậu có tiếp nhận Cố Cảnh… Cố tổng không?”
Trong lòng cô vẫn còn sợ Cố Cảnh Liên, vẫn không thể kêu thẳng tên của anh.
Sắc mặt của Sở Hà hơi cứng lại, nhắc đến Cố Cảnh Liên cô lại nhớ đến chuyện tối hôm qua, cô tức giận nói: “ Nhắc đến anh ta làm gì?”
Nói xong, nét mặt lãnh băng ngậm lấy ống hút.
“Rột rột...”
Khung cảnh xung quanh lạnh xuống 1 độ.
Mạnh Tình Tuyết giật giật khóe môi, xấu hổ cười: “Mình thấy cậu đang ở Cố gia mình còn tưởng…”
“Là do Tiểu Bảo muốn cha.”
Sở Hà lạnh lùng nói: “Không có quan hệ tới mình.”
Nói xong hai tay chống cằm lại ngậm ống hút.
“Rột rột...”
Mạnh Tình Tuyết đang cầm tách café có chút dở khóc dở cười: “Hai người cãi nhau à?”
"Không có."
“Vậy…”
Mạnh Tình Tuyết bỗng sâu xa nói: “Mình nghe nói hai người các cậu muốn kết hôn.”
Sở Hà kinh ngạc hỏi: “Sao cậu biết?”
Mạnh Tình Tuyết mở wechat ra, mở ra đoạn tin nhắn chat với Tiểu Bảo, Sở Hà nhìn thoáng qua liền ngẩn người.
“Dì Tình Tuyết, mẹ và cha đã đăng kí kết hôn rồi đó! Tiểu Bảo rất vui rất vui.”
Nhìn thời gian gửi đi, bảy giờ tối hôm qua.
Sở Hà trực tiếp hóa đá.
Thằng nhóc này cứ như vậy mà để lộ thông tin?
Mạnh Tình Tuyết cười nói: “Nếu đã đăng kí rồi, còn mạnh miệng nói không có quan hệ gì với cậu… Mình nghe Yến Thần nói, Cố Cảnh Liên là nhân vật lợi hại, hành sự mạnh mẽ, mình nói chuyện cậu với Cố Cảnh Liên kết hôn anh ấy còn bị dọa đến nhảy dựng lên.”
“Tại sao?”
“Bởi vì… Người đàn ông như Cố Cảnh Liên, Mộ Yến Thần không tin rằng anh ta sẽ kết hôn với một người phụ nữ.”
Dừng lại một chút Mạnh Tình Tuyết lại tiếp tục nói: “Anh ta theo chủ nghĩa độc thân, từng tuyên bố sẽ không kết hôn đó.”
Sở Hà nghe như vậy có chút bất ngờ: “Thật hả?”
Mạnh Tình Tuyết tò mò hỏi: “Cho nên rốt cuộc hai người nghĩ gì mà lại đi đến kết hôn?”
“Là anh ta đề nghị.”
“…” Mạnh Tình Tuyết sửng sốt: “Hả?”
“Chính xác mà nói…” Sở Hà cười lạnh: “Là anh ta cầu hôn mình.”
Mạnh Tình Tuyết: “…”
Trong đầu của cô không khỏi mơ hồ nghĩ đến cảnh: Cố Cảnh Liên quỳ trên mặt đất, vẻ mặt tội nghiệp ôm chân Sở Hà yêu cầu kết hôn.
“Ha!”
Cô bị chính suy nghĩ của mình làm cho vui vẻ.
Sở Hà tức giận nói: “Cậu cười cái gì?”
“Thật không ngờ Cố thiếu gia trong lời đồn, cũng có lúc cầu hôn một người phụ nữ. Nếu như không phải cậu tự nói cho mình, mình chắc chắn sẽ không tin.”
Sở Hà bỗng cười nói: “Bởi vì Tiểu Bảo thiếu cảm giác an toàn. Nó lo lắng sau này mình sẽ tìm cho nó một người cha dượng, còn Cố Cảnh Liên thì tìm cho nó một người mẹ kế. Nó quậy tưng bừng, mà cũng không có cách nào khác, xem như cũng vì nó mà đi lãnh giấy kết hôn, cũng chỉ có vậy không hơn không kém.”