"Chức năng cơ thể của cô ấy đã không còn giống người thường. Người thường đói bụng hai, ba ngày, bụng đã sớm đói cồn cào, nhưng cô ấy lại không có một chút cảm giác, nói rõ là trạng thái bệnh kén ăn. Mặc dù là chứng bệnh kén ăn cường độ thấp, nhưng lập tức ăn non nửa bát, cũng là chuyện rất miễn cưỡng, chỉ có thể tiến lên dần dần!"
Mộ Nhã Triết trầm mặc ngồi trên ghế salông, sắc mặt u ám.
Mấy ngày nay, chuyện Vân Thi Thi tham dự lễ truy điệu Cố Tinh Trạch, bị fans công kích, truyền bá phổ biến trên Internet.
Không ít fans phỏng đoán Cố Tinh Trạch qua đời có liên quan tới Vân Thi Thi, cũng có không ít paparazi muốn lẻn vào bệnh viện, đào móc tin tức thật sâu, không biết thế nào mà tập đoàn Thánh Ngự đã phái không ít nhân lực, canh gác bệnh viện nghiêm ngặt.
Những paparazi đáng ghét kia, căn bản khó có thể tiếp cận.
Cho dù có không ít phóng viên đã từ bỏ, nhưng còn một nhóm người vẫn chấp nhất nán lại.
Khi Tần Chu đến bệnh viện, Vân Thi Thi vừa mới ngủ, Mộ Nhã Triết đang rón rén đắp chăn cho cô.
Anh ta đi tới cửa, cửa phòng bệnh không có đóng nên anh ta nhẹ nhàng gõ cửa.
Mộ Nhã Triết nhìn lại, thấy anh ta, lập tức đi tới cửa.
"Thi Thi thế nào rồi?"
Tần Chu hỏi tình trạng của cô, nhưng mà thấy sắc mặt ảm đạm của Mộ Nhã Triết, anh ta là người có tâm tư cẩn thận, đại khái cũng biết tình huống không thể lạc quan.
"Mấy ngày nay chưa hề ăn uống."
"Không ăn uống?"
"Từ lúc ở lễ truy điệu trở về, liền không chịu ăn, gọi tên của cô ấy, cũng không cảm giác."
"..."
Tần Chu nhíu mày.
Mộ Nhã Triết có chút nôn nóng cau mày, bỗng dưng nhớ tới cái gì, hỏi: "Anh ta thế nào?"
Tự nhiên Tần Chu biết "Anh ta" trong miệng anh là chỉ ai!
"Đã hoả táng."
"Chôn cất ở nghĩa trang nào?"
Tần Chu sững sờ chốc lát, tùy tiện nói: "Nghĩa trang Tĩnh An. Chẳng qua, chỉ làm tượng trưng bảo tồn một phần tro cốt, lập cái bia, để cho những người yêu mến ái mộ anh ấy một cái kỷ niệm. Còn lại, những việc khác cũng đã xử lý."
"Việc khác đã xử lý?"
"Ừm."
Đối với kinh ngạc của anh, Tần Chu cười đáp: "Tinh Trạch viết trong nhật ký, nếu như anh ấy rời khỏi thế giới này, hi vọng được tự do, không bị trói buộc. Vây hãm anh ấy ở trong mộ thất nhỏ như vậy, đúng là quá cô độc. Ngày hôm qua tôi trèo lên đỉnh Mạc Lăng, ở trên đỉnh núi, tự tay rãi tro cốt anh ấy xuống thung lũng. Gió nhất định sẽ mang anh ấy đến nơi anh ấy muốn đến."
Cho dù có giữ lại, cũng là do bản thân Tần Chu vụng trộm làm.
Anh ta vốn không nên để lộ mà đem toàn bộ tro cốt Cố Tinh Trạch rãi theo gió.
Nhưng mà anh ta sợ, đã như thế, sau này anh ta không muốn anh, ngay cả một người thương nhớ đều không có.
Bởi vậy, đem một phần nhỏ tro cốt chôn cất ở nghĩa trang Tĩnh An.
Cũng coi như là tưởng niệm.
Bỗng nhiên Tần Chu lấy từ trong túi ra một quyển sổ ghi chép, đưa cho anh.
Mộ Nhã Triết tiếp nhận, nghi ngờ cau mày: "Đây là cái gì?"
"Đây là lúc tôi thu dọn di vật của Tinh Trạch, tìm được. Bên trong là một video, hay là đối với Thi Thi mà nói, cũng là một phần tưởng niệm."
Tần Chu rời đi.
Mộ Nhã Triết nhìn quyển sổ ghi chép trong tay, trở lại phòng bệnh, nhìn lướt qua Vân Thi Thi nằm trên giường, lại sâu sắc nhìn quyển sổ trong tay, cuối cùng, ánh mắt rơi vào màn ảnh truyền hình to lớn trong phòng bệnh.
...
Trong bóng tối, Vân Thi Thi hoảng hốt nghe được giọng nói của Cố Tinh Trạch.
"Thi Thi?"
"Thi Thi..."
"Tinh Trạch, anh ở chỗ nào?"