Rõ ràng anh Đông là tay già đời, biết có một số việc có rủi ro lớn.
Dừng một chút, bỗng nhiên hắn ta xì một tiếng coi thường, mắng, "Xích sắt bên trong mở không ra làm sao bây giờ? Vào không được!"
"Anh Đông, phòng này hẳn là có cửa sổ trên mái nhà? Đi vào từ cửa sổ mái nhà là được."
Mạnh Tinh Tuyết nghe đến đó, mạnh mẽ quay lại nhìn cửa sổ sau lưng mình, sợ lãi lại hít vào một hơi, bởi vì quá sợ hãi, vội vàng rơi nước mắt, hô hấp hơi hơi dồn dập lên.
Hai người đàn ông ngoài cửa thay nhau giẫm lên cửa, lập tức kinh động cô, Mạnh Tinh Tuyết "A - -" một tiếng, bị dọa thét chói tai.
"Các người... Các người muốn làm gì?!?"
Hai người đàn ông giật mình, người tên Đông kia lập tức phản ứng lại, "Ha ha hắc" cười vài tiếng, nghe tiếng động này, truyền tới từ sát bên ván cửa, rõ ràng cho thấy đã đứng cạnh cửa, hóa ra đã sớm bị động tĩnh của bọn họ làm tỉnh lại, sợ là trốn bên cửa, sợ tới mức không dám lên tiếng.
"Em gái à, em không ngủ sao?"
"Các người định làm gì? Tới cùng các người muốn làm gì!?"
"Tìm em chơi đùa thôi!" A Đông nói rất tự nhiên, "Em tới Yển Thành lần đầu đúng không? Nếu không, bọn anh mang em đi chợ đêm gần đây dạo, anh mời em ăn đồ nướng nhé!"
"Không được, tôi muốn đi ngủ, các người đừng quấy rầy tôi, có được không!?" Cô gần như cầu xin, không hề nghi ngờ, hiện giờ cô chịu nỗi sợ không nhỏ, phòng tuyến tâm lý đứng bên biên giới tan vỡ.
A Đông lại cười nhạo một tiếng, không cho là đúng, "Đi ngủ!? Không phải em không có ngủ sao!?"
Dã man không hiểu chuyện, Mạnh Tinh Tuyết nhíu mày, "Tôi định đi ngủ!"
"Ngủ có gì hay?! Người sống, thì nên ngủ ít một chút, tìm chút chuyện sảng khoái vui vẻ, sau khi chết thì có thể ngủ cho đủ!" A Đông rất lưu manh, ngụy biện nói.
Mạnh Tinh Tuyết gấp đến độ sắp tan vỡ, cô gắt gao chặn cửa, giọng nói run rẩy, "Các người đừng như vậy... Tôi sợ hãi... Tôi thật sự rất sợ... Tôi chỉ ở lại nơi này một đêm, sáng mai sẽ đi! Sáng mai sẽ đi ngay... Các người hãy bỏ qua tôi được không?!"
"Em gái đang nói cái gì gì?" Người gọi là A Trình kia chậm rãi từ tốn nói, "Chúng tôi không muốn làm bị thương em đâu, chỉ tìm em chơi đùa chút thôi! Người của Yển Thành nhiệt tình hiếu khách, em đã tới Yển Thành, tự nhiên nên dẫn em đi tham quan các nơi vui chơi của Yển Thành rồi!"
"Tôi không cần!"
Mạnh Tinh Tuyết gần như thét chói tai, "Các người muốn tiền, đúng không!?"
Trực giác thông minh của cô, lập tức đoán được mục đích của bọn họ.
Hai người đàn ông ngoài cửa ngẩn ra, lập tức nói, "Cô đã nói thẳng như vậy, không phải không có ý nghĩa! Nếu cô đã nói, vừa lúc hai anh thiếu chút tiền tiêu, em có tiền như thế, không bằng rộng lượng một chút?"
"Quá xui xẻo, đêm nay thua hơn một vạn đồng, em gái nhỏ, nếu không em cho anh mượn ít tiền, anh lại đi đánh một hồi, thắng sẽ trở lại trả cho em!"
"Không được!"
Sắc mặt Mạnh Tinh Tuyết trắng bệch nói, "Số tiền này... rất quan trọng với tôi!"
Số tiền này cô để dành dưỡng thai.
Thể trạng cô rất yếu, lúc mang thai, có khả năng không thể làm việc, bởi vậy cần một khoản tiền nuôi sống bản thân, đợi sinh con ra, phí dinh dưỡng, phí nằm viện, rất nhiều chuyện cần dùng tiền!