Vân Thi Thi lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt cao ngạo giống như đang nhìn một thứ còn thấp kém hơn cả động vật.
“Phiền cô đừng có mà giống như chó điên cắn tôi không rời. Như vậy làm tôi có cảm giác mình bị quấy nhiễu!”
Hai người đều đi giày cao gót, nhưng mà Vân Thi Thi cao hơn Tống Ân Nhã một khoảng, bởi vậy đủ để dùng ánh mắt nhìn cô ta từ trên xuống.
Tống Ân Nhã ngẩng đầu nhìn Vân Thi Thi đột nhiên tức giận trước mặt, cả người đều như hóa đá ngây ngẩn cả người, lập tức cô ta như nghe được truyện buồn cười, chỉ chỉ mình, khuôn mặt trang điểm tinh xảo đã có chút vặn vẹo.
“Chó điên sao?”
Tống Ân Nhã hoàn toàn bị chọc giận, bệnh tâm thần chất vấn: “Cô nói ai giống chó điên.”
“Cô nghe được rất rõ ràng, tôi đang nói đến ai! Tống Ân Nhã, đầu óc của cô không tốt, không phải lỗ tai cũng không tốt đấy chứ?”
So với Tống Ân Nhã khóc lóc om sòm, bộ dạng Vân Thi Thi lý trí và bình tĩnh, trái lại phụ trợ thêm Tống Ân Nhã không được dạy dỗ tốt.
Mọi người không khỏi tò mò vây xem.
Nhân viên quầy hàng thấy vậy, nhanh chóng tiến lên, đem những khách hàng vây xem mời đi sang một bên, lễ phép từ chối khéo.
Nhân viên cửa hàng cực kỳ thích Vân Thi Thi, cho dù tiếp xúc một lúc từ vừa rồi đến bây giờ, nhưng mà Vân Thi Thi lễ phép và tao nhã là thật, so với Tống Ân Nhã cao ngạo mà nói, Vân Thi Thi trái lại giống thiên kim nhà giàu hiền thục dịu dàng hơn.
Đối với người khác cũng cực kỳ tôn trọng, bởi vậy nhân viên cửa hàng tán thưởng cô từ trong lòng.
Chỉ là hình như cô ta nghe thấy người phụ nữ này xưng là “Người tình bí mật”…
Thật sự như vậy sao?
Nhưng mà nhìn không giống, từ trên người Vân Thi Thi, cô ta nhìn ra được cô rất mẫu mực, nhân phẩm không giống như lời Tống Ân Nhã nói.
“… Vân Thi Thi, cô…!”
Tống Ân Nhã bị cô làm cho tức giận mặt đỏ lên, khuôn mặt vặn vẹo, lại có vài phần đáng ghét.
Cô ta tức giận hít một ngụm khí lạnh, đột nhiên nhếch khóe miệng, nở nụ cười: “Vân Thi Thi, sao thế? Bị tôi nói trúng rồi, cho nên thẹn quá hóa giận sao? Bởi vì tôi nói ra chuyện cô thực sự là người tình bí mật, cho nên cô thẹn quá hóa giận à?”
Tống Ân Nhã lại chán ghét cười: “Cô có tin không, chỉ một câu nói của tôi có thể làm cô thân bại danh liệt! Vân Thi Thi, tôi cảnh cáo cô, cách xa anh Mộ một chút! Đừng để đến lúc đó, quá phận, tôi không ngại loại bỏ cô!”
A!
Lời này nói ra đúng là ngoan độc!
Loại bỏ sao?
Thì ra cô ta cho rằng mình có quyền của hoàng tộc cổ đại, cho nên cô ta ỷ vào thân phận hoàng thân quốc thích của mình, muốn loại bỏ cô sao?
Đầu óc đúng là bị hỏng thật rồi!
Vân Thi Thi cười tao nhã, từng chữ nói ra như châu ngọc: “Cô đường đường là thiên kim của thị trưởng, giống như cô nói, cô là công chúa sống an nhàn sung sướng, có lẽ nói một câu, có thể đem tôi bôi đen không còn tí gì. Nhưng mà Tống Ân Nhã, mong cô xem kỹ thân phận của mình ấy! Nếu là thiên kim của thị trưởng, ít nhất nên thận trọng từ lời nói đến việc làm! Đây cơ bản là tố chất. Đừng có mà ở trước nơi công cộng, bỏ đi phong cách quý phái!”
Dừng một chút, cô cầm lấy thẻ nhân viên cửa hàng vừa rồi đưa trả, giơ lên cao trước mặt Tống Ân Nhã, mỉm cười tao nhã: “Hơn nữa, tấm thẻ này là của tôi, mỗi phân tiền bên trong, mỗi một số lẻ đều do bản thân tôi kiếm được! Tôi dùng tiền của tôi mua tây trang cho người đàn ông của tôi, chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao?" Vân Thi Thi lại khiêu khích trước mặt Tống Ân Nhã thêm lần nữa.