Mộ Nhã Triết bị cách dùng từ của thằng bé làm cho mất hứng.
Sao có thể hình dung như vậy được chứ!
Nhiều ngày như vậy, hai thằng nhóc chắc chắn đã nhớ mẹ lắm rồi.
Vân Thi Thi cách một cái điện thoại, nghe Mộ Dịch Thần làm nũng kể khổ.
"Thật sự rất nhớ mẹ..."
Năm chữ này cô nghe được rất rõ ràng, nghe vậy hốc mắt Vân Thi Thi hơi đỏ lên.
Vân Thi Thi liên tiếp mấy ngày liền làm việc với cường độ cao, vừa thu âm xong “Nhật ký yêu thương” đã bị Tần Chu lôi đi phòng thu âm để hợp âm, vừa mới xong chưa kịp bước nửa bước vào nhà đã bị Tần Chu lôi đi dự tuần lễ thời trang của Milan.
Đếm thời gian cũng gần nửa tháng, không được nhìn thấy hai tiểu bảo bối.
Vân Thi Thi cũng rất nhớ bọn nhỏ.
Cô cầm lấy điện thoại từ tay Mộ Nhã Triết: "Tiểu Dịch Thần..."
Vừa nói một từ, đầu bên kia đã yên lặng lại, rồi lập tức truyền tới thanh âm mừng rỡ của Tiểu Dịch Thần: "Mẹ... mẹ!"
Tiếng gọi rất là lớn, giọng điệu của trẻ con trong trẻo lảnh lót, trong giọng nói tràn đầy sự vui mừng.
Vân Thi Thi đỏ mắt nói: "Xin lỗi Tiểu Dịch Thần, mấy ngày nay không thể kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ cho con và Hữu Hữu... Mẹ cũng rất nhớ các con..."
Tiểu Dịch Thần mềm nhũn nói: "Mẹ, khi nào thì mẹ trở về?"
Một lời này, nói đúng tâm tư của Vân Thi Thi.
Cô ôm ngực, vô thức trả lời: "Ngày mai mẹ về!"
Vừa dứt lời, cô liền chợt nhớ tới, mai còn vài buổi trình diễn, Tần Chu nhiều lần cường điệu, mấy buổi trình diễn này rất quan trọng không thể vắng mặt.
Nhưng mà...
Hai đứa trẻ ở nhà, cô thật sự rất lo lắng, lại cũng rất nhớ chúng.
Không còn cách nào khác.
Hai tiểu bảo bối còn quan trọng hơn so với công việc.
Vừa nghe Vân Thi Thi nói ngày mai trở về Tiểu Dịch Thần thấy sung sướng tới phát điên, ôm điện thoại di động vừa đi vừa nhảy chân sáo, hưng phấn cực kỳ: "Vậy thì quá tốt rồi, tốt quá rồi! Ngày mai mấy giờ thì hai người về?"
"Còn chưa đặt vé máy bay đâu, nên không biết được."
"À... ra vậy."
Ánh mắt nồng nhiệt của Tiểu Dịch Thần lại nhạt đi một chút, thất vọng không nói lên lời.
Vân Thi Thi không đành lòng, lập tức nói: "Mẹ nhất định sẽ cố gắng trở về sớm nhất, được không?"
"Được!" Tiểu Dịch Thần nghe được lời này, thanh âm lại tươi tỉnh thêm vài phần.
"Lúc mẹ không có ở đấy con nhất định chăm sóc cho em con chu đáo nhé!"
Vân Thi Thi nghiêm túc nói.
Tiểu Dịch Thần “Dạ” một tiếng rồi vỗ ngực cam đoan: "Mẹ yêu yên tâm ạ! Con sẽ chăm sóc Hữu Hữu thật tốt!"
"Ừ, ngoan nhé, ở nhà đợi mẹ về!"
"Được!"
Tiểu Dịch Thần nhiều lần cam đoan.
Sau khi cúp điện thoại, Vân Thi Thi tưởng tượng đến thái độ của Tần Chu khi cô yêu cầu muốn được về nhà sớm liền cảm thấy đau đầu.
"Hiện tại mới đặt vé có kịp không?"
"Không cần đặt vé máy bay."
"?"
Vân Thi Thi nghi hoặc nhìn anh: "Là sao?"
Mộ Nhã Triết: "Anh có máy bay riêng."
Vân Thi Thi "..."
Mộ Nhã Triết: "Ngày mai chúng ta sẽ bay thẳng tới thủ đô."
Vân Thi Thi bỗng nhiên tỏ ra biểu cảm nịnh nọt của gian thương: "Đại gia, bắp đùi ngài còn thiếu vật trang trí sao?" (1)
Mộ Nhã Triết cười gian xảo, nắm cằm của cô, đặt khẽ xuống một nụ hôn: "Không phải, anh thiếu một người giúp làm ấm giường."
Vân Thi Thi: "..."
Thật sự là... tên đàn ông gian ác!
(1) 土豪, 你大腿缺挂件吗? =Thổ hào, nhĩ đại thối khuyết quải kiện mạ? = Đại gia, bắp đùi ngài còn thiếu vật trang trí sao?
Baike giải thích là thành ngữ chỉ trường hợp có một người có điều kiện nhất định, người khác muốn dựa vào điều kiện này, nguyện làm bất cứ cái gì (giống như trên đùi một vị đại gia, muốn bám càng họ thì hỏi họ trên đùi có còn thiếu vật trang trí không, người nói chính là muốn làm vật trang trí này - đây chỉ là cách nói hình tượng)
Trong trường hợp này, tác giả muốn nói là Vân Thi Thi đang nịnh nọt Mộ Nhã Triết có cần làm cái gì để bù lại việc cô ấy có thể được về với hai đứa nhỏ ở nhà không, như là một câu đùa cợt giữa hai người để dẫn ra câu trả lời của Mộ Nhã Triết là anh ta còn thiếu một người làm ấm giường.