Giống như những gì Nhan Bân lo lắng, Tô Đông Thăng đã ở tỉnh Đông Nam mấy chục năm, bình thường không lộ diện nhưng vào những lúc quan trọng thì sức mạnh mà ông ấy tung ra luôn là điều mà người khác không thể tưởng tượng nổi.
“Anh Lý Thần, theo như tin tức mới nhất, toàn bộ thế lực và tài sản của nhà họ Nhan đã hoàn toàn được rút khỏi thị trường tỉnh Đông Nam rồi”.
Sau sân biệt thự, Lưu Quân báo cáo với Lý Thần.
Lý Thần đang chăm chú gọt táo, quả táo tròn không ngừng xoay trên tay anh, vỏ táo dài và mềm lắc qua lắc lại nhìn thì có vẻ sẽ đứt bất cứ lúc nào nhưng cho tới khi anh gọt xong thì nó không hề bị đứt ngang.
Cho tới khi gọt xong táo, Lý Thần mới cắt một miếng nhỏ đưa vào miệng Tô Vãn Thanh và nói: “Bố vợ tương lai của anh lợi hại thật đấy”.
Qua hai ngày nghỉ ngơi, Tô Vãn Thanh cuối cùng cũng đã hồi phục.
Thực ra ngoài cú tát ra thì Tô Vãn Thanh không hề bị thương, chẳng qua là do bị kích động tâm lý quá nên cần thời gian để điều chỉnh.
Dù sao thì Tô Vãn Thanh cũng không phải là cô gái bình thường nên có thể hồi phục được tâm trạng trong thời gian ngắn nhất có thể.
Nghe Lý Thần nói vậy, cô vừa ăn táo vừa nói với vẻ bình thản: “Hôm qua bố em không làm gì cả, chỉ tới tỉnh ngồi cả ngày trong phòng làm việc, vậy mà hôm nay đã có hiệu quả rồi”.
“Nhà họ Nhan đầu tư không ít ở tỉnh Đông Nam, lần này rút như vậy không chỉ khiến nhà họ Nhan mất trắng mà ngay cả tỉnh cũng chịu không ít tổn thất”.
“Những thứ khác không nói, còn những hạng mục đã hợp tác thì đều đi tong. Công trường bờ Bắc vừa hoàn thành cơ bản thì cũng tiếp tục mọc đầy cỏ hoang, vì vậy tỉnh chắc chắc sẽ không để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra nữa”.
“Vì vậy lúc này cần phải có người ra mặt thể hiện ý tứ với tỉnh. Quyền lựa chọn đã không còn thuộc về tỉnh nữa, xung đột giữa hai nhà đã không thể hòa giải thêm được nữa, chỉ có thể giữ lại một nhà mà thôi”.
“Vậy thì giữa chúng ta và nhà họ Nhan, ai nặng ai nhẹ, đương nhiên tỉnh phủ đều biết”.
Lý Thần phân tích kỹ lưỡng.
Anh vừa nói xong thì Tô Đông Thăng từ ngoài bước vào.
“Chú Tô”.
“Bố”.
Lý Thần và Tô Vãn Thanh đồng thời lên tiếng.
Tô Đông Thăng gật đầu, nở nụ cười với Tô Vãn Thanh và hỏi với vẻ hiền lành: “Sao rồi, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Tô Vãn Thanh gật đầu nói: “Đỡ nhiều rồi ạ, thực ra con không hề bị thương, chỉ là hơi bị sốc”.
“Chỉ riêng điều đó thôi thì nhà họ Nhan đã đáng phải chết rồi”, Tô Đông Thăng biểu cảm vô tình.
Nói xong, Tô Đông Thăng quay qua nhìn Lý Thần: “Lần này nhà họ Nhan rút khỏi tỉnh Đông Nam, tiếp theo, cháu định thế nào?”
Lý Thần không trả lời ngay mà chỉ nói: “Lần này nhà họ Nhan rút đi một cách vội vàng, rõ ràng là áp lực cháu gây ra cho họ đã có tác dụng. Nghe nói không buồn cả thu dọn hành lý, cứ thế ngồi máy bay đi thôi!”
Tô Đông Thăng thản nhiên nói: “Đến cả một tỷ tệ còn phải vứt thì hành lý lấy làm gì”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Coi như là chạy nhanh đấy”.