Lưu Tử Hào nhìn chằm chằm viên kim cương màu hồng trong tay Hoắc An Lan, bộ dạng như vừa nuốt phải một con ếch vậy.
Giờ phút này, Lưu Tử Hào chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu mà Lý Thần tùy ý mua một món đồ trang sức mà có thể biến thành bảo bối tuyệt thế!
Cho dù không làm trong ngành trang sức, nhưng là con trai của một ông chủ giàu có, số đồ tốt mà Lưu Tử Hào đã nhìn thấy nhiều hơn người thường rất nhiều.
Hắn cũng có mắt nhìn.
Giá trị của viên kim cương hồng này cũng không hề thấp.
Cảm giác như bị vô số cái tát vô hình tát thẳng vào mặt, khiến cho gương mặt hắn sưng phồng lên.
Lưu Tử Hào nghiến răng, hai mắt đồ ngầu, ghen tị đến mức gần như phát điên.
Lúc này, những lời chế giễu vừa nãy càng giống như một kẻ kẻ ngốc đang tự mua vui cho chính mình.
“Trái tim thiên sứ, đúng thật là ẩn giấu một bí mật”.
Lý Minh Đường cảm thấy khó tin, miệng khẽ lẩm bẩm.
Lời nói của anh ta cũng nói lên tâm trạng của đa số mọi người.
Trước khi MC nói rằng có một bí mật ẩn giấu trong Trái tim thiên sứ, bà Ngô Tân Lan còn đã nghiên cứu suốt hơn mười năm, ai ấy đều cho rằng đây chỉ là một mánh lới quảng cáo.
Hoặc có thể bản thân bà Ngô Tân Lan đã bị lừa.
Tóm lại, không ai thực sự quan tâm đến những lời nói như vậy.
Nhưng lúc này, toàn bộ sự việc đã bị xoay chuyển, tất cả mọi người đều bị tát mạnh vào mặt một cái.
“Kim cương hồng thì sao chứ, bỏ ra một trăm triệu, cho dù nó có đáng tiền đến đâu, cũng không thể vượt quá một trăm triệu được? Cuối cùng thì vẫn là ném tiền qua cửa sổ thôi?”
Lý Minh Đường chế nhạo.
Anh ta không thể để Lý Thần vênh váo trước mặt mọi người được.
Dáng vẻ điềm tĩnh ấy dường như lúc nào cũng đang cứa vào tim anh ta.
Bởi vì việc này sẽ khiến Lý Minh Đường bất giác nhớ lại hai ngày trước, mình suýt chút nữa phải quỳ xuống trước mặt Lý Thần, biểu cảm của anh cũng như vậy.
“Đúng vậy! Cũng chẳng lãi đồng nào”, Lưu Tử Hào nghiến răng nghiến lợi nói.
Cười lạnh một tiếng, Lý Minh Đường tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Cũng không biết mày đang đắc ý cái gì, thằng quê mùa thì mãi chỉ là thằng nhãi quê mùa thôi, lượm được chút đồ rẻ là đã vui mừng như lên mây rồi”.
Lý Thần bình thản đáp: “Chỉ là một trăm triệu thôi, dù sao cũng là dùng tấm ngân phiếu của anh Lý Minh Đường để mua, tôi cũng không xót lắm”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lý Minh Đường lập tức xám xịt như tro tàn.
Trước sự tò mò và ánh mắt dò xét của hội hóng hớt, Lý Minh Đường hừ lạnh một tiếng, không nói thêm được câu nào nữa.
Anh ta sợ rằng chuyện xấu trước đây của mình sẽ bị lộ ra.
Việc đó thật sự mất mặt bản thân, còn mất mặt cả gia đình.
“Cô Hoắc, cô có thể cho tôi xem viên kim cương hồng này được không?”, chủ tịch của Chow Sang Jewellery không biết đã đi tới bên cạnh từ lúc nào.
Ông ấy mê mẩn nhìn viên kim cương hồng trong tay Hoắc An Lan, giọng điệu như cầu xin.
Hoắc An Lan liếc nhìn Lý Thần, sau khi anh gật đầu, cô ấy đưa viên kim cương hồng cho chủ tịch của Chow Sang Jewellery.
Cầm lấy viên kim cương hồng bằng cả hai tay, chủ tịch của Chow Sang Jewellery xúc động nói: “Lần trước, viên kim cương hồng lớn nhất trong buổi đấu giá là viên kim cương hồng 18,96 carat tại buổi đấu giá Christie”.
“Cuộc đấu giá chỉ mới bắt đầu năm phút, nó đã được bán với mức giá 360 triệu đô la Hồng Kông”.
“Viên kim cương hồng này tuy không to bằng viên kia nhưng có màu sắc hoàn hảo hơn, trong hơn. Đây là loại kim cương tốt nhất trong số các viên kim cương và cũng là loại hiếm trên thế giới”.
“Anh Lý, tôi mạo muội nói một câu, nếu như có thể, tôi sẵn sàng bỏ ra 300 triệu để mua lại viên kim cương hồng này”.
Có rất nhiều người giàu có hơn chủ tịch của Chow Sang Jewellery, nhưng không ai có thể so sánh với ông ấy về quyền lực trong ngành trang sức.
Lời của ông ấy khiến sắc mặt của tất cả mọi người lại thay đổi.