Bên trong khách sạn.
Bụp!
Quan Chi Đống đập vỡ ly rượu, mặt đỏ bừng vì tức giận quá mức.
“Mẹ nó, thằng chó Lý Thần ấy, nghĩ bản thân là cái thá gì chứ!”
“Hai câu đó của nó là có ý gì chứ? Sống vô ích mấy chục năm? Một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi mà dám nói ra câu như vậy sao?”
Nhan Bân nhìn Quan Chi Đống đang cáu kỉnh, nhẹ giọng nói: “Được rồi, lão Quan, ông tức giận như vậy thì có ích gì? Chiêu này của Lý Thần quả thực chúng ta chưa tính đến, ông có tức giận thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được tính toán hôm nay của chúng ta, thua một bậc là sự thật”.
Quan Chi Đống cởi cúc áo sơ mi trên cùng, hít sâu một hơi, nói: “Chính vì như vậy nên tôi mới tức, thằng chó này dã tâm quá lớn!”
“Không sao, chỉ là chút thủ đoạn thôi. Ngay từ đầu chúng ta đã tính được rằng cậu ta sẽ không đồng ý xây cầu”.
Nhan Bân thản nhiên nói, trong mắt mang theo một tia giễu cợt ảm đạm: “Chúng ta vẫn theo kế hoạch ban đầu, dự án phát triển bờ phía Bắc sẽ lập tức khởi công. Ngoài ra, gây chút rắc rối cho việc xây dựng bờ phía Nam!”
“Chuyện bảo ông liên lạc thế nào rồi?”
Quan Chi Đống dường như nghĩ ra gì đó, lúc này mới kiềm chế cơn giận, nở nụ cười nói: “Nghe ngóng rồi, công ty đang cung cấp xi măng cho bất động sản Thần Thanh hiện giờ là công ty Hải Lạc của lão Trình, cung cấp vật liệu sắt thép là An Cương, còn có các công ty vật liệu xây dựng khác… đều là những công ty đang tìm kiếm công ty phân phối ở Hỗ Thị”.
“Công ty thép An Cương và công ty xi măng Hải Lạc là một trong những thương hiệu hàng đầu trong ngành, Lý Thần này đúng là chịu chi thật”.
Nhan Bân cười khẽ nói: “Lão Trình cũng là người của Thương Huy chúng ta, đợi khi nào tôi chào hỏi ông ấy một câu. Về phía An Cương, tôi nhớ rằng ông có một người bạn chiến là phó chủ tịch ở đấy? Chuyện này ông làm được không?”
Quan Chi Đống cười nham hiểm nói: “Tình bạn từng trải qua sống chết, đương nhiên là dễ nói rồi!”
Nhan Bân hài lòng nói: “Vậy thì tốt, về phần các nhà phân phối khác ở Hỗ Thị, chúng ta cùng tới nói chuyện”.
“Lần này tôi cắt hết mọi nguồn cung vật liệu xây dựng của Lý Thần, cho dù lấy được cũng là những sản phẩm lỗi, xem xem cậu ta định xây thế nào?”
“Ở Yến Kinh, Lý Thần dương oai tác quái trước mặt chúng ta vì có nhà họ Hoắc chống lưng. Lần này ở tỉnh khác, để tôi xem nó ra oai kiểu gì? Không có nhà họ Hoắc, tôi không tin cái tên chó má ấy với cái thằng cha Tô Đông Thăng có thể đấu lại được chúng ta".
Đôi mắt Nhan Bân ánh lên vẻ lạnh giá, miệng khẽ nhếch lên để lộ nụ cười độc ác.
“Không sai, lần này, nhất định phải khiến Lý Thần biết thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn. Hơn nữa còn phải bắt nó trả giá về những chuyện đã làm trước đây”, Quan Chi Đống đáp lại.
…
Về phía còn lại, sau khi từ công trường trở về. Lý Thần nhìn thấy Tô Đông Thăng bèn thuật lại toàn bộ về quá trình ngày hôm nay.
“Thú vị đấy”, Tô Đông Thăng cười thản nhiên, pha cho Lý Thần một ấm trà.
“Thiết kế của cây cầu này, chú có suy nghĩ giống cháu. Cùng lắm lần này bọn họ chỉ thăm dò, chứ không hề nghĩ rằng chúng ta sẽ đồng ý”.