“Đối với nhiều người, trực tiếp giết chết là hành động nhân từ nhất, tôi làm sao có thể cho hắn vui vẻ như vậy được chứ?”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
“Về phần Nhan Hạ, cả đời này anh ta được hưởng lợi ích khi làm con cháu của gia đình giàu có. Một ngày nào đó, anh ta sẽ mất hết tất cả, lưu lạc đầu đường xó chợ, như vậy chẳng phải sẽ vui hơn giết chết anh ta nhiều lần sao?”
“Gọi điện cho Nhan Bân, bảo ông ta cút đến đây trong vòng nửa tiếng”.
“Nhà họ Nhan này, cho dù có ông trời chống lưng, tôi cũng sẽ phải lật đổ!”
Tại lối vào của tiểu khu nhà họ Vạn, hai chiếc ô tô từ từ dừng lại bên đường.
Trong chiếc xe thứ hai, Nhan Bân bình tĩnh liếc nhìn vài chiếc xe đang đỗ cách đó không xa.
Những chiếc xe này có thứ tự biển số đồng nhất, và có một số người đàn ông được đào tạo bài bản đang túc trực quanh mỗi chiếc xe.
Quan Chi Đống đang ngồi bên cạnh Nhan Bân, hơi cau mày, nghiêm nghị nói: “Đúng là đầm rồng hang hổ mà!”
“Lý Thần này rốt cuộc có ý gì? Vì sao lại bảo anh đến một nơi kỳ lạ như vậy?”
Nhan Bân sầm mặt nói: “Anh cũng không biết, nhưng cứ cảm thấy có chuyện gì rất lớn đã xảy ra”.
Quan Chi Đống cười khẩy một tiếng, nói: “Cậu ta có thể ra tay với chúng ta được sao? Cậu ta không thể làm vậy được đâu, trừ khi bản thân cậu ta cũng sẽ chết!”
Nhan Bân nhẹ giọng nói: “Cũng không hẳn là không thể, trong kinh doanh dù có cạnh tranh đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn luôn có quy luật. Cho dù chúng ta muốn đối phó với cậu ta thì cũng phải giải quyết thông qua các phương thức kinh doanh, cậu ta muốn đối phó với chúng ta thì cũng phải như vậy!”
Quan Chi Đống cau mày nói: “Nhưng nơi này, còn có mấy chiếc xe kia nữa, nhìn có vẻ rất giống một vụ gì đó rất lớn. Hay là dắt theo mấy vệ sĩ của em cùng đi lên đó đi!”
Nhan Bân lắc đầu nói: “Không, như vậy thành ra lại là nhược điểm. Nếu như cậu ta muốn anh đến đây trong vòng nửa tiếng, vậy thì anh sẽ lên đó xem rốt cuộc cậu ta muốn chơi trò gì”.
“Vậy được, em ở đây đợi anh. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho em, em sẽ lập tức dắt người lên, nhưng thiết nghĩ lá gan của Lý Thần này chưa to đến mức như vậy đâu”, Quan Chi Đống nói.
Vừa định mở cửa bước xuống xe, Nhan Bân đột nhiên nghĩ ra gì đó, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Nhưng tiếng nhắc nhở lạnh lùng vang lên trong điện thoại khiến ông ta khẽ cau mày.
“Không gọi được cho Tiểu Hạ à?”, Quan Chi Đống biết Nhan Bân đang gọi cho ai, vì vậy liền hỏi.
Nhan Bân ủ rũ gật đầu, kìm nén nỗi bất an càng lúc càng dâng lên trong lòng, Nhan Bân nói: “Không chỉ nó, đến chú hai cũng không liên lạc được. Hai người này cứ như mất tích vậy”.
Quan Chi Đống cười nói: “Tính cách của chú hai nhà anh mà anh còn chưa rõ sao? Hai người đó có thể tối qua chạy đi chơi bời ở đâu rồi, bây giờ có khi đang nằm đè lên người phụ nữ ấy chứ”.
Nhan Bân hừ một tiếng, nói: “Hai người này, đúng là chú cháu ruột, càng lúc càng không ra thể thống gì!”