Mọi người sẽ chỉ cùng nhau ăn một bữa rồi ai về nhà người nấy.
Lý Thần không phải rất muốn cứu Tô Đông Thăng và công ty của ông ấy, anh làm vậy chỉ vì Tô Vãn Thanh mà thôi.
Hơn nữa, Tô Đông Thăng là bố của Tô Vãn Thanh, nhận được sự công nhận của ông ấy là rất quan trọng.
“Trên đời này bất cứ chuyện gì cũng có rủi ro, nhưng một số rủi ro là mất mát, một số rủi ro có thể mang lại lợi ích lớn hơn, mặc dù đi làm công ty rất ổn định, nhưng cũng coi như bị kìm chân. Con người cháu, thích dùng cái này để kiếm tiền”. Lý Thần nói xong liền chỉ vào đầu của mình.
“Rất tự tin”, Tô Đông Thăng mỉm cười, không nói gì thêm.
“Bố, Lý Thần rất giỏi đấy”, Tô Vãn Thanh nhỏ giọng nói.
Cô có chút hối hận, vì muốn cho bố một bất ngờ nên đã không nói những chiến tích huy hoàng thời gian gần đây của Lý Thần cho bố biết, nếu không thì thái độ của ông ấy bây giờ nhất định sẽ không như vậy.
Liếc mắt nhìn Tô Vãn Thanh, Tô Đông Thăng có chút phiền muộn, con gái mình nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, chưa biết thế nào đã lao vào vòng tay của người khác rồi.
Quả thực Tô Đông Thăng có chút không hài lòng với biểu hiện tự tin của Lý Thần, bởi vì ông ấy đang quan sát anh bằng ánh mắt của người bố vợ.
Hiện tại công ty đang trong tình trạng nguy cấp, nếu như thật sự bị dồn đến bước đường cùng, việc ông ấy có thể làm đó là cho Vãn Thanh nửa phần đời còn lại một cuộc sống ổn định và sung túc.
Vì vậy đối với cậu con rể của mình, có thể không có năng lực gì, dù sao tiền ông ấy cũng sẽ để lại, nhưng nhất định phải đủ vững vàng để Vãn Thanh có thể nương tựa vào.
“Chú Tô, phát này cháu không đánh nữa”, Lý Thần đột nhiên nói một câu khiến mọi người kinh ngạc.
Tô Đông Thăng liếc nhìn quả bóng golf gần trong gang tấc, hỏi: “Vì sao không đánh? Vị trí này chỉ cách hố có ba cú đánh, cơ hội của cậu rất lớn”.
Lý Thần chỉ vào môi trường xung quanh, nói: “Mặc dù khoảng cách tốt nhưng môi trường không tốt, bên trái là hố cát và bên phải là chướng ngại nước, đây không phải địa bàn mà cháu quen thuộc”.
“Sợ rằng dù cứu được bóng nhưng vẫn phải trả một cái giá đắt, vì vậy cháu sẽ không chen chân đại vào một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, vì vậy một khi phát hiện ra có vấn đề, cháu sẽ lập tức lựa chọn ngăn lỗ thay vì liều lĩnh”.
Ngay khi câu này được nói ra, trái tim của Tô Vãn Thanh như muốn nhảy lên tận họng, cô không ngờ rằng Lý Thần lại nói những lời như vậy để thể hiện tình trạng hiện giờ của công ty nhà cô.
Còn Tô Đông Thăng thì hơi nheo mắt lại, nụ cười hiền hòa trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là sự ảm đạm và tức giận.
Tô Đông Thăng bị nắm thóp, liền thu lại nụ cười, hiện ra khí thế oai phong lừng lẫy của người luôn ở trên đỉnh cao.
“Chàng trai, cậu có ý gì thế, đang muốn dạy đời tôi sao?”, Tô Đông Thăng lạnh lùng nói.
Lý Thần đáp trả một cách đúng mực: “Đương nhiên không phải dạy đời, mà là nhắc nhở chú Tô thôi ạ”.
“Khá lắm!”
Tô Đông Thăng tức đến mức bật cười: “Tô Đông Thăng tôi lăn lộn trong giới mấy chục năm, những cây cầu tôi đi qua còn nhiều hơn số con đường cậu đi, đến lượt cậu nhắc nhở tôi sao?”
“Tập đoàn Tô Thị đang gặp nguy hiểm, bây giờ đã đứng bên bờ vực rồi, chỉ cần một bước bất cẩn thì sẽ phải phá sản và thanh lý, chuyện này chủ tịch Tô còn biết rõ hơn một người ngoài cuộc như cháu chứ nhỉ”.
Lý Thần lập tức vào việc thay đổi cách xưng hô từ chú Tô sang chủ tịch Tô.
Nghe thấy câu này, trên mặt Tô Đông Thăng tràn đầy tức giận.
Mặc dù tập đoàn Tô Thị quả thực đang rất nguy hiểm, nhưng chuyện này chỉ có một số lãnh đạo cấp cao mới biết được.
Ngay cả đối với con gái Tô Vãn Thanh ông ấy cũng không tiết lộ quá nhiều thông tin.
Mà những lãnh đạo cấp cao đó đều là những người bạn tâm giao đã gắn bó với ông hàng chục năm qua.
Không thể nào bán đứng ông ấy được.
Nhưng làm sao mà chàng trai trước mặt này lại biết chuyện đó?