Hoắc An Lan cũng muốn nhân cơ hội này thức tỉnh Hoắc Hoàn Vũ, cho nên nói rất thẳng thắn.
Hoắc Hoàn Vũ mặt mày ủ rũ, không nói lời nào.
“Để tôi nói chuyện với anh ấy”, Lý Thần nói với Hoắc An Lan.
Thấy Hoắc An Lan có chút lo lắng, Lý Thần cười nói: "Cô đừng lo, nếu có đánh thật thì cậu ấm suốt ngày rượu chè này không thể đánh thắng được tôi đâu".
“Tôi đi vào nhà vệ sinh chút”, Hoắc An Lan thỏa hiệp.
Hoắc Hoàn Vũ tức giận cười lên: "Em gái à, em thật sự lo là anh sẽ đánh hắn à, lẽ nào em không lo anh bị đánh sao?"
“Anh bị đánh cũng đáng đời”, Hoắc An Lan nói xong liền đi ra ban công của dãy phòng.
Sau khi Hoắc An Lan rời đi, Lý Thần thản nhiên nói với Hoắc Hoàn Vũ: "Trong lòng anh hẳn là không phục nhỉ, tôi cũng không định bảo anh phục tôi, nhưng càng như vậy, thì trong khoảng thời gian này anh càng phải nghe lời tôi".
Nhìn thấy vẻ mặt rối như tơ vò của Hoắc Hoàn Vũ, Lý Thần kịp thời ném mồi nhử ra.
“Thật sao?”, Hoắc Hoàn Vũ thực sự cảm động.
Cậu ấm cũng là người, bản tính của Hoắc Hoàn Vũ không tệ, không muốn trở thành mọt gạo, chỉ cần có cơ hội, anh ta đều muốn tiến bộ hơn bất cứ ai.
Nhìn kiếp trước là biết, Hoắc Hoàn Vũ cũng sẽ tự mình hiểu ra, sau khi kết hôn với nữ hoàng lặn với sự sắp đặt của gia tộc, anh ta cũng sẽ chăm lo cho sản nghiệp gia tộc được phân cho một cách có trật tự.
Vì vậy, Lý Thần chưa từng nghĩ rằng đám cậu ấm đều là bao cỏ, họ được giáo dục ưu tú chất lượng cao ngay từ khi còn nhỏ, sẽ không ngu ngốc hơn những người khác mà chỉ có thông minh hơn thôi.
Hoắc Hoàn Vũ là một trong những người nổi bật nhất.
“Thật!”, Lý Thần gật đầu.