“Phiền anh giúp tôi một việc”.
Lý Thần nói với Lưu Quân: “Gọi điện thoại cho bọn họ, nói rằng kế hoạch của họ đã thành công rồi”.
Lưu Quân có chút khó hiểu, nhìn khuôn mặt của Lý Thần, ẩn sâu trong sự bình tĩnh là sự lạnh lùng băng giá đến tận xương tủy.
Nhưng gã không hỏi nhiều, gật đầu rồi lấy điện thoại ra gọi điện.
…
Trong nhà hàng cách khách sạn Marriot không xa.
Trịnh Mộ Kiếm và Tiền Thế Minh đang hút thuốc, thi thoảng lại liếc nhìn vào điện thoại trên bàn, lòng nóng như lửa đốt.
Đột nhiên, điện thoại reo lên.
Tiền Thế Minh lập tức cầm điện thoại trên bàn lên.
Một lúc sau, Tiền Thế Minh cúp điện thoại, cười lạnh với Trịnh Mộ Kiếm, nói: “Anh Trịnh, thành công rồi”.
Trịnh Mộ Kiếm lập tức đứng bật dậy, đè nén kích động nói: “Thật sao?”
Tiền Thế Minh gật đầu, nói: “Là Lưu Quân gọi tới, anh ta nói thành công rồi. Bây giờ đã khống chế được Lý Thần và Tô Vãn Thanh, chỉ đợi người chiến thắng là anh Trịnh đây tới nữa thôi”.
Trịnh Mộ Kiếm phá lên cười, đắc ý vỗ vai Tiền Thế Minh, nói: “Tốt lắm, chuyện lần này tôi sẽ nhớ kỹ công lao của cậu!”
Tiền Thế Minh cũng cười theo, dứt khoát nói: “Lần này để xem Lý Thần và Tô Vãn Thanh đó còn ngông cuồng được nữa không”.
“Yên tâm đi, tôi sẽ cho cậu một cơ hội làm bẽ mặt Lý Thần, còn phải khiến hắn quỳ xuống xem tôi chơi Tô Vãn Thanh như thế nào nữa”, Trịnh Mộ Kiếm cười điên cuồng nói.
Cả hai không thể chờ đợi được nữa, lập tức đứng dậy, vội vàng rời khỏi nhà hàng đi tới khách sạn Marriot.
Sau mười phút, Trịnh Mộ Kiếm và Lý Thần đã tới ngoài cửa phòng khách sạn.
Sau khi gõ cửa, Trịnh Mộ Kiếm không khỏi lộ ra một nụ cười đắc thắng.
Mới hôm nay còn bị Lý Thần tát cho một cái, bắt quỳ xuống rồi rời khỏi đây, bây giờ hắn đã quay lại rồi!
Thời thế thay đổi, hắn phải đạp lên mặt Lý Thần, hỏi anh rốt cuộc ai mới là người chiến thắng!
Còn có Tô Vãn Thanh, giả vờ thanh cao cái đéo gì, đợi lát nữa xé hết quần áo của cô ra, xem còn có thể duy trì được dáng vẻ cao quý nữ thần đó được nữa hay không!
Tiếng rên của cô nhất định là nghe sướng tai lắm đây!
Nghĩ đến khung cảnh này, cả khuôn mặt Trịnh Mộ Kiếm đỏ bừng vì kích động, hắn đã nóng lòng lắm rồi.
Ngay sau đó cánh cửa được mở ra.
Đứng ngay sau cánh cửa chính là Lưu Quân.
“Ha ha ha, Lưu Quân, anh làm tốt lắm, tôi rất tán thưởng anh đấy!”, Trịnh Mộ Kiếm cười nói với Lưu Quân.
Nói xong hắn liền đẩy cửa đi vào.
Tiền Thế Minh cũng đi vào theo.
Lưu Quân thấy hai người đi vào, sắc mặt bình thản đóng cửa lại, tiện thể khóa chặt luôn.
Trịnh Mộ Kiếm và Tiền Thế Minh đang phấn khích, hiển nhiên không để ý đến chi tiết này.
Vừa bước vào, Trịnh Mộ Kiếm điên cuồng hét lớn: “Lý Thần, không ngờ tới phải không? Tao lại quay lại rồi! Ở Tân Hải, ông đây muốn chơi mày thế nào thì sẽ chơi mày như thế! Giờ mày có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi…”
“Lý… Mày…”
Trịnh Mộ Kiếm đang sải bước vào phòng đột nhiên nhìn lên thấy Lý Thần đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, bộ dạng dường như đang ngồi đây chờ mình đến.
Nói được một nửa thì hắn không nói tiếp được nữa.
Giọng nói kiêu căng và ngạo mạn đột ngột dừng lại như thể có ai đó vừa bóp nghẹt cổ họng hắn.
Lý Thần lắc ly rượu vang trong tay, trên mặt nở một nụ cười nhạt, nâng ly rượu về phía Trịnh Mộ Kiếm và Tiền Thế Minh, hai người vẫn còn đang sững sờ và đầy hoài nghi này.
Thanh lịch và bình tĩnh.
“Anh Trịnh, ngạc nhiên không?”