Lý Thần nhìn Nhan Hạ với vẻ vô cảm cho tới khi anh ta nói hết thì anh mới nói: “Lưu Quân”.
Lưu Quân lập tức hiểu ý.
A Phi và A Long giống nhau, chỉ là tay chân. Người như vậy, căn bản không xứng để Lý Thần phải ra tay.
“Đánh phế hai cánh tay của cô ta đi”.
Câu nói của Lý Thần vọng tới thì Lưu Quân đã đi tới trước A Phi đang hoảng sợ. Không đợi người phụ nữ đó lên tiếng thì Lưu Quân đã chộp lấy hai cánh tay của cô ta.
Rắc!
Xương hai vai gãy đôi.
Lưu Quân vẫn chưa hả dạ, bèn chộp lấy cánh tay phải vẫn còn khá lành lặn của A Phi và thản nhiên nói: “Là cánh tay này phải không?”
Nói xong, Lưu Quân bẻ gãy năm ngón tay trong sự kêu gào thảm thiết của A Phi.
Mặc dù xương vai gãy nhưng lúc này do sự liên kết của các dây thần kinh cảm giác nên A Phi có thể cảm nhận rất rõ ràng cơn đau kịch liệt khi từng ngón tay bị bóp nát.
Cơn đau đó khiến A Phi dường như muốn chết lặng. Cô ta muốn phản kháng nhưng giờ bàn tay trái tê dại chứ đứng nói tới việc hai xương bả vai cũng đã bị gãy khiến cô ta mất đi hoàn toàn khả năng phản kháng.
Nên đành phải trơ mắt ra nhìn Lưu Quân đánh phế chính mình.
Khoảnh khắc này, A Phi dường như đã rơi vào tuyệt vọng. Cô ta biết rằng, lần này mình đã xong đời thật rồi.
Thần kinh và cơ thể chịu cú sốc quá lớn, A Phi nôn ra một ngụm máu tươi và ngất ngay tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của A Phi thì Nhan Hạ bỗng như bị nỗi sợ hãi bao trùm.
“Lý Thần, mày định làm gì?”, Nhan Hạ hét lên.
Lý Thần không nói gì, chỉ khom người túm lấy cổ áo của Nhan Hạ, nhấc anh ta lên khỏi mắt đất sau đó dùng nắm đấm tay phải, dồn hết sức mạnh và đấm vào mặt Nhan Hạ.
Cú đấm với lực cực mạnh.
Lý Thần chưa từng luyện võ nhưng anh đang đúng độ sung sức, hơn nữa còn là sống lại tới thế giới này nên luôn chú ý tới việc rèn luyện thân thể. Vì vậy cú đấm của anh về căn bản thì người bình thường không thể nào chịu nổi.
Nhan Hạ bị Lý Thần đạp mạnh thì không cả kịp kêu, chỉ đập mạnh xuống đất.
Một ngụm máu tươi phun ra khi cả cơ thể còn chưa tiếp đất.
Máu bắn tung tóe cùng mấy chiếc răng bay ra trông vô cùng kinh người.