“Anh biết rồi, em về trước đi, đợi khi bữa tiệc kết thúc anh cùng em tới tìm Hoắc Hoàn Vũ nói chuyện, xem có thể kết thúc chuyện này được không”.
Cuối cùng Lâm Lang Thiên nghiến răng nói.
Quan Lâm Lâm như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng gật đầu lia lịa: “Vâng ạ, vâng ạ”.
…
Nhờ có sự can thiệp của Lý Thần, đám người Tô Đông Thăng, Kiều Khắc Lý, Diêu Chí Quân không chỉ nhận được thiệp mời mà còn được ở trong phòng bao rất xịn.
Sau khi đưa Tô Vãn Thanh vào trong phòng bao, Lý Thần nói với cô: “Anh còn nhiều việc phải làm, em cứ ở đây trước nhé, lát nữa có thời gian anh sẽ qua”.
Tô Vãn Thanh nhẹ nhàng nói: “Anh cứ bận việc của mình đi, em ở đây là được rồi, lát nữa em còn phải đi gặp mấy người bạn học cũ”.
Lý Thần cười nói: “Mười phút nữa em nhớ để ý nhìn lên trời nhé, anh có bất ngờ dành cho em”.
Tô Vãn Thanh chớp mắt nghi ngờ hỏi: “Bất ngờ gì thế?”
“Đã nói là bất ngờ thì đương nhiên không thể tiết lộ trước được rồi”, Lý Thần véo mũi Tô Vãn Thanh một cách đầy tinh nghịch.
Nói xong Lý Thần chào hỏi với đám người Tô Đông Thăng ở trong phòng bao.
“Bố, chú Diêu, chủ tịch Kiều, cháu đi lo việc trước, mọi người có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi nhân viên ở bên ngoài là được rồi”.
Tô Đông Thăng gật đầu.
Kiều Khắc Lý vội vàng đứng lên, cúi đầu khom lưng kính cẩn nói: “Cậu Lý, cậu cứ lo xong việc trước đi, chúng tôi ở đây không làm phiền cậu đâu”.
Diêu Chí Quân thì thả lỏng hơn nhiều, cười ha ha nói: “Cậu cứ lo xong việc của mình đi”.
Lý Thần mỉm cười, nháy mắt với Tô Vãn Thanh một cái rồi rời khỏi phòng bao.
Sau khi Lý Thần rời đi, Kiều Khắc Lý mới thả lỏng một chút, ngồi xuống thở dài nói với Tô Đông Thăng: “Lão Tô, chàng rể tương lai này của ông… đúng là giỏi thật đấy!”
Tô Đông Thăng bật cười ha ha, khuôn măt vô cùng rạng rỡ.
“Chả vậy, không thấy tôi là ai à? Con rể tương lai có thể kém được sao?”
Khuôn mặt Tô Vãn Thanh đỏ bừng lên, ngại ngùng nói: “Bố, bố nói gì thế, một câu con rể tương lai hai câu con rể tương lai, được cả Lý Thần nữa, mở miệng ra là gọi bố, lần trước đã gọi đùa ở trước mặt con một lần rồi, bố không cảm thấy con gái mình bị anh ấy ‘lợi dụng’ sao?”
Diêu Chí Quân hồ hởi nói: “Được lợi dụng như vậy thì chú cũng muốn có con gái để được lợi dụng, tiếc là chú không có phúc phần ấy”.
“Chú Diêu, chú lại nói đùa rồi!”
…
6 giờ 59 phút tối.
Bữa tiệc sẽ chính thức bắt đầu sau một phút nữa.
Hàng nghìn người trong hội trường đều im lặng, chờ đợi khai tiệc.
Lúc này, vô số người đã bỏ rất nhiều tâm huyết ra vì bữa tiệc này đều đang khí thế bừng bừng, đây là lúc để kiểm tra kết quả công việc của họ.
Khán giả xem trước TV cũng như tất cả các khán giả đang theo dõi bên ngoài đều rất háo hức và mong chờ, mong ngóng từng giây từng phút trôi qua.
Trong khu vực trung tâm cao quý nhất.
Ông cụ Hoắc và những người đứng đầu trong tứ đại gia tộc đang ngồi cùng vài ông lớn hàng đầu, tán gẫu cười nói vui vẻ.
“Cũng không biết cậu Lý chuẩn bị bữa tiệc như thế nào, khiến cho ông lão bạc đầu như tôi đây cũng có chút mong chờ”, một ông cụ cười nói.
“Nghe nói đã chuẩn bị kỹ lưỡng rất nhiều tiết mục, chắc là ổn áp lắm đấy”, một ông lớn khác cười nói.
“Người trẻ tuổi mà, nên rèn luyện nhiều hơn trong những