Lý Thần đang call video với nhóm Mã Hoa Đằng, ra hiệu kết thúc cuộc họp, đứng dậy và đi ra ban công để nghe điện thoại.
"Tôi còn tưởng tỷ phú kiếm được một tỷ mỗi ngày sẽ không trả lời cuộc gọi của tôi cơ".
Nghe Hoắc An Lan trêu chọc, Lý Thần cười đáp: "Cuộc gọi của đại mỹ nhân họ Hoắc mà, dù tôi có kiếm được mười tỷ một ngày thì cũng phải nghe chứ!"
“Tôi biết mọi chuyện về ngày hôm nay rồi, gia đình tôi đánh giá rất cao những gì anh đã làm ngày hôm nay”, Hoắc An Lan nói.
"Cơ hội mà. Bản thân tôi không có điểm nào tốt nào cả. Điều duy nhất đáng giá là tôi rất giỏi trong việc nắm bắt cơ hội".
Hoắc An Lan nằm ở trên giường, đưa ngón tay quấn lấy sợi tóc, nói: "Tôi cảm thấy anh tôi có chút thay đổi".
Lý Thần xoa trán, bất lực nói: "Thành thật mà nói, có lẽ sự hứng thú của anh ấy không giống với chúng ta nghĩ lắm".
“Nghe anh ấy nói, ngày mai anh định đưa anh ấy đến Sở giao dịch chứng khoán?”, Hoắc An Lan quan tâm hỏi.
Hoắc Hoàn Vũ cau mày sốt ruột nói: "Anh ra ngoài làm ăn lớn, em đi theo làm gì, tự đi chơi đi".
Hoắc An Lan bất mãn: "Không phải đi ra ngoài với Lý Thần sao? Em đã gọi điện thoại cho anh ấy rồi, anh ấy để em đi cùng".
Hoắc Hoàn Vũ sửng sốt rồi nhìn Hoắc An Lan nghi hoặc: "Mấy tên cậu ấm kia đứa nào đứa nấy đều muốn lôi kéo em ra ngoài, mà em chả để ý đứa nào, bây giờ lại muốn cùng anh ra ngoài tìm Lý Thần?"
"Em gái, hãy tự trọng".
Hoắc An Lan trừng mắt nhìn Hoắc Hoàn Vũ, chế nhạo: "Em không đi cũng được, em sẽ lên lầu nói chuyện với bố về những gì anh làm khi đi du học …"
“Đi đi đi!”, Hoắc Hoàn Vũ ngắt lời Hoắc An Lan, nóng nảy mở khóa xe: “Lắm lời”.
Tại khách sạn Mandarin Oriental, khi anh em nhà Hoắc Hoàn Vũ đến, Lý Thần vừa ăn sáng xong.