Từ nhỏ đến lớn đều được mọi người xung quanh ca ngợi coi là thiên tài.
Hắn vẫn luôn thuộc hàng ‘con nhà người ta’ trong mắt các bậc phụ huynh.
Cho dù là ở phố Wall, hắn cũng được coi là người trẻ tuổi thành đạt.
Và cũng chính điều này đã tạo nên tính cách kiêu căng và ngạo mạn của Jack Chen.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, không thể phủ nhận được năng lực kinh doanh mạnh mẽ của Jack Chen.
Hắn đã có được chút danh tiếng trên phố Wall khi độ tuổi mới chỉ khoảng hai mươi. Năng lực này người bình thường không thể nào có được.
Đồng thời, Jack Chen cũng là một người thông minh.
Sau khi rời khỏi nhà họ Hoắc, mặc dù rất khó chịu và cũng rất đau khổ, nhưng sau khi sàn mở, hắn bình tĩnh nhìn lại những thao tác giao dịch của Lý Thần.
Không thể không thừa nhận, nếu như là mình lên thì thị trường chứng khoán Hồng Kông có lẽ đã xong đời rồi.
Ngoài miệng Jack Chen không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng hắn đã tự ý thức được điều đó.
Theo điều kiện thị trường, loại hình ủy thác đầu tư này bình thường yêu cầu ít nhất 15% quyền lợi chia lợi nhuận.
Nhưng điều đó chỉ dành cho giao dịch nhỏ với số tiền hàng triệu.
2 tỷ này…
Thành thật mà nói, điều kiện của Lý Thần là quá hời rồi.
Cho dù Lý Thần không có danh tiếng như bây giờ, nếu như giao dịch này được công khai thì có vô số người giành giật nhau đến vỡ đầu mẻ trán.
Nghĩ đến đây, Jack Chen nghiến răng nói: “Tôi đồng ý!”
Lý Thần cười nhẹ một tiếng, vỗ vào vai Jack Chen, nói: “Như vậy mới gọi là biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng chứ”.
“Bao giờ ký hợp đồng?”
Mặc dù Jack Chen đã đồng ý hợp tác với Lý Thần, trong lòng cũng đã thỏa hiệp rồi. Nhưng vẫn cần có chút mặt mũi nên trực tiếp hỏi thẳng.
“Tôi sẽ liên lạc với anh sau”, Lý Thần xua tay.
“Được, tôi đợi tin của anh”, Jack Chen nói xong liền rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Hoắc Hoàn Vũ dùng cùi chỏ chọc vào người Lý Thần: “Nếu là tôi, ở Hồng Kông này có biết bao nhiêu nhân tài, sao cứ phải tìm anh ta làm gì?”
“Quả thực có rất nhiều nhân tài và các công ty quản lý đầu tư có thể đảm nhận nhiệm vụ này thay tôi, nhưng tương lai, Hồng Kông sẽ được vận hành như căn cứ địa lớn thứ hai của tôi, giao cho những công ty khác tôi không yên tâm”, Lý Thần lắc đầu, nói.
Nội dung cụ thể liên quan đến kế hoạch xây dựng khu thương mại tương lai của Lý Thần, không cần phải nói cho Hoắc Hoàn Vũ biết, dù sao anh ta cũng nghe không hiểu.
“Vậy Jack Chen thì có thể khiến anh yên tâm sao? Đừng quên anh ta là một người có dã tâm rất lớn! Hơn nữa còn có thù với anh nữa đấy?”, Hoắc Hoàn Vũ ngạc nhiên hỏi.
Dù thế nào thì hai người này cũng từng có bất đồng, chưa từng nghe thấy việc kẻ thù lại đáng tin hơn những người khác bao giờ.
“Anh ta biết quan hệ của tôi với gia đình anh, cũng biết hiện tại tôi có quan hệ rất tốt với tứ đại gia tộc và chính quyền Hồng Kông. Vì vậy, cho dù tôi không ở đây, anh ta cũng không dám làm loạn”.
“Một kẻ thù biết rõ năng lực của tôi lớn thế nào sẽ thận trọng hơn so với một kẻ lạ mặt chỉ hiểu biết nông cạn về tôi, xác suất làm ra những chuyện ngu xuẩn càng thấp hơn”.
Hoắc Hoàn Vũ nghe xong nghĩ một hồi, ai oán nói: “Nghe không hiểu…”
“Các anh không thấy mệt sao? Ngày nào cũng tính toán hết cái này cái kia, như thể nói một câu cũng phải động não mười lần vậy”.
“Đi thôi, quay về”.
Lý Thần lười biếng vươn vai một cái.
Hoắc Hoàn Vũ vội vàng đi theo, bây giờ Hoắc Hoàn Vũ đã rất quen thuộc với vị trí đàn em bên cạnh Lý Thần rồi… Bản thân anh ta cũng không cảm thấy gì bất ổn.
Lần này, Lý Thần không quay về nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Châu rất bận, phân thân ra cũng không hết việc. Nền kinh tế Hồng Kông vừa trải qua một trận sóng to gió lớn, cho dù là sản nghiệp nhà họ Hoắc hay bên phía chính phủ Hồng Kông đều cần Hoắc Chấn Châu đích thân đi xử lý.
Ngay cả Hoắc An Lan cũng bị Hoắc Chấn Châu kéo đi giúp đỡ.
Hoắc Hoàn Vũ không giúp được gì này liền bị vứt cho Lý Thần.
Vì vậy khi Lý Thần trở về khách sạn, đặc biệt sau khi biết tin Lý Thần sắp được phỏng vấn bởi ‘Tuần báo Kinh tế Châu Á’, lập tức xua tan ý nghĩ ra ngoài chơi.