Đối mặt với Nhan Bân đang lửa giận ngùn ngụt, Lý Thần lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Mặc dù anh đã trút giận lên người Nhan Hạ và Nhan Hải, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ cho qua chuyện này.
Hai người Nhan Hạ và Nhan Hải này dựa vào đâu mà dám tấn công Tô Vãn Thanh chứ?
Chính là vì bọn họ xuất thân từ nhà họ Nhan, tự cho rằng bản thân được nhà họ Nhan hậu thuẫn, làm việc gì cũng không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Như Lý Thần đã từng nói, lần này, anh sẽ hoàn toàn lật đổ nhà họ Nhan.
Chỉ có như vậy mới tránh để lại hậu họa sau này.
Cũng coi như là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo những đối thủ trước đây, hiện giờ hay tương lai của anh.
Đối phó với Lý Thần anh, được thôi, cứ bày binh bố trận, dao súng đạn dược thoải mái.
Nhưng nếu như ai dám động đến người phụ nữ của anh thì tức là chạm vào giới hạn của anh, vậy thì bọn họ hãy chờ đợi sự trả thù điên cuồng của Lý Thần đi!
Vì vậy trong lòng Lý Thần vẫn để tâm chuyện này, không xử gọn nhà họ Nhan thì sẽ không dừng lại!
“Trả giá?”
“Em trai và con trai của ông bây giờ đang phải trả giả vì những chuyện mà họ đã làm, hơn nữa, đối với tôi, như vậy vĩnh viễn là không đủ”.
Giọng điệu của Lý Thần lãnh đạm và bình tĩnh, không hề có bất kỳ hỗn loạn nào do bị ảnh hưởng bởi tiếng gầm của Nhan Bân cả.
Đôi mắt đầy tức giận và căm hận của Nhan Bân nhìn chằm chằm vào Lý Thần, chỉ vào Nhan Hạ và Nhan Hải đang nằm trơ trọi trên mặt đất, tức giận nói: “Mày tìm cớ thì cũng phải tìm một cái cho tử tế chứ, hai người họ đã làm gì mà phải trả cái giá lớn như vậy?”
“Lý Thần, mày có hiểu quy tắc không đấy? Chuyện làm ăn kinh doanh thì phải giải quyết trên thương trường, hôm nay mày dám ra tay với bọn họ, ngày mai tao sẽ dùng cách tương tự để báo thù mày!”
“Là mày phá hoại quy tắc trước, đừng trách tao đổ tội lên đầu mày!”
Lý Thần không muốn tranh cãi vô nghĩa với Nhan Bân, anh chỉ nháy mắt một cái ra hiệu cho Lưu Quân.
Sau khi Lưu Quân nhận được ám hiệu của Lý Thần, anh ta nhấc cả người Nhan Hải lên, ném tới trước mặt Nhan Bân, trầm giọng nói: “Nói rõ những chuyện mà hai người đã làm!”
Lúc này lời nói của Lưu Quân chính là lời nguyền của quỷ đối với Nhan Hải, làm sao ông ta dám trái lời.
Vì vậy ngay khi Lưu Quân nói xong, Nhan Hải lập tức kể lại mọi chuyện mà ông ta và Nhan Hạ đã làm ra.
Mà sắc mặt của Nhan Bân, theo những lời nói của Nhan Hải càng lúc càng trở nên khó coi, càng lúc càng trở nên cứng đờ.
Nhan Bân nghiến chặt răng, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Nhan Hải và Nhan Hạ, không thể tin được nói: “Hai người chúng mày, hai người chúng mày!”
“Lại dám làm ra chuyện lớn như vậy sau lưng tao!”
Khi nghe thấy hai người Nhan Hải và Nhan Hạ lại dám liên thủ lại lên kế hoạch bắt cóc Tô Vãn Thanh, còn suýt chút nữa cướng hiếp cô, ông ta chỉ cảm thấy một cơn đau tim ập tới.
Thực ra bản thân sự việc không có gì quá ghê gớm.
Nhưng đáng sợ là bọn họ đã làm chuyện xấu, còn bị Lý Thần bắt tại trận.