Thời gian đẹp nhất giữa nam và nữ là trong khoảng thời kỳ mập mở, thật thật giả giả này.
Lý Thần đã coi Tô Vãn Thanh là người của riêng mình, Tô Vãn Thanh không có ý từ chối, mối quan hệ này sẽ không bị bóp chết từ trong trứng nước ngay khi vừa nảy mầm như kiếp trước.
Mãi cho đến bữa tối, Tô Vãn Thanh mới xuất hiện lại trước mặt Lý Thần, nhưng cô vẫn không dám nhìn anh.
Sự e thẹn này giống như một đóa sen trong veo e ấp trước làn gió lạnh khiến Tô Vãn Thanh trông đặc biệt lay động lòng người.
Trên bàn ăn, khi hai người đang nói cười vui vẻ thì người hầu nói rằng có khách.
Vừa dứt lời, cửa biệt thự bị đẩy ra, một nam một nữ cười toe toét bước vào phòng khách của biệt thự.
“Vãn Thanh, cháu về rồi à?”, người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ trang sức ngọc ngà đầy người ngạc nhiên hỏi Tô Vãn Thanh vừa từ nhà ăn đi ra tiếp đón.
Tô Vãn Thanh lễ phép nói: "Cháu hôm nay mới về, chú hai, thím hai tới tìm bố cháu à?"
Nghe vậy, Hồ Lan và Tô Triều Huy nhìn nhau, cuối cùng Hồ Lan nói: "Vãn Tình, bố cháu có nhà không?"
Tô Vãn Thanh lắc đầu nói: "Bố cháu ra ngoài có việc rồi, chú hai thím hai, hai người có việc gì không".
Hồ Lan cười nói: "Không có chuyện gì, chỉ là nghe người bên ngoài nói, hình như tập đoàn có chút vấn đề về tài chính, chú thím lo nên đến nhà hỏi thăm một chút".
Tô Vãn Thanh lạnh lùng, nói: "Chú hai, thím hai, hai người yên tâm đi, tập đoàn lớn như vậy làm sao có vấn đề về tài chính được".
Nghe vậy, sắc mặt của Hồ Lan hơi thay đổi, bà ta nói thẳng: "Không đúng. Trong lĩnh vực kinh doanh, hôm nay tốt ngày mai xấu là chuyện bình thường. Hôm nay chú thím đến, mong bố cháu sẽ trả lại tiền hàng cho chú thím".
"Không nhiều lắm, chỉ hơn một triệu thôi. Vốn dĩ ngày quyết toán là đến tháng sau, nhưng hiện tại xưởng thực phẩm của chúng chú thím có công suất nhỏ, không thể mạo hiểm được".
Nghe được Hồ Lan nói như vậy, Tô Vãn Thanh tức giận nói: "Giờ bên ngoài mới xảy ra chút chuyện. Hai người là chú hai thím hai, là ruột thịt của bố tôi, thay vì giúp bố tôi, các người lại tới đòi tiền à?"
Sau khi Hồ Lan và Tô Triều Huy nghe được lời Tô Vãn Thanh nói, sắc mặt liền sa sầm lại, Hồ Lan hét lớn: "Láo toét! Con nít ranh thì biết cái gì, mày ăn nói với người lớn thế đấy à?"
Tô Vãn Thanh tức giận nói: "Nếu các người ra dáng người lớn thì tôi tất nhiên sẽ tôn trọng nhưng nhìn những việc mà các người đã làm đi, còn muốn tôi dùng thái độ như nào hả?"
“Láo quá rồi!”, Hồ Lan tức giận: “Ngay cả bố mày cũng không dám nói chuyện với chúng tao như thế đâu, mày là cái thá gì?”
"Nếu mày đã không coi chúng tao là chú thím nữa thì hôm nay tao sẽ nói thẳng, nhà mày nợ tiền tao là thật. Nếu hôm nay mày không lấy tiền ra thì chúng tao sẽ đi ra siêu thị hốt đồ!"
Tô Vãn Thanh tái mặt vì tức giận, căm phẫn nói: "Chú hai sức khỏe kém. Gia đình hai người vốn rất khó khăn. Bố tôi khi thành lập công ty chưa từng quên hai người. Nếu không có bố tôi. Xưởng thực phẩm của các người đã đóng cửa từ lâu rồi!"
"Ngay cả là tiền mở xưởng cũng là tiền bố tôi cho các người, nói là cho mượn, nhưng đó chỉ là để giữ thể diện cho các người thôi. Bao năm qua các người dựa vào nhà tôi để kiếm được bao nhiêu tiền. Các người đã bao giờ nhắc đến khoản tiền năm đó chưa?"
Hồ Lan tức giận giơ ngón tay về phía Tô Vãn Thanh, gào lên: "Con nhãi ranh mày nói cái gì hả? Bố mày nhiều tiền như vậy, chú hai là em ruột của bố mày. Đưa cho anh ấy tí tiền thì có sao? Con nhãi ranh nhà mày coi thường chúng tao nghèo chứ gì?"
"Đừng có mà giả bộ thanh cao nữa, công ty của các người có chuyện, chúng tao đã thấy lâu rồi, đợi đến hôm nay mới tới, coi như đã nể mặt lắm rồi đấy".
"Nói tới nói lui, không phải do mày sao? Được cậu Hà nhà họ Hà để mắt đến là phúc của mày rồi. Sao phải giả bộ thanh cao từ chối người ta. Bằng không, công ty của các người khó khăn, người ta búng tay cái đã có thể giải quyết được rồi!"