Một giây trước họ còn chế nhạo rằng Lý Thần đã ném một trăm triệu qua cửa sổ, giây tiếp theo đã bị vả mặt đôm đốp.
Ba trăm triệu!
Sang tay ba trăm triệu.
Ai cũng đều biết rằng viên kim cương hồng này đang được đấu giá, nhất định không chỉ dừng ở mức giá này.
Ánh mắt và biểu cảm của mọi người đều thay đổi, nhìn Lý Thần như nhìn một vị thần.
Rốt cuộc là người như thế nào, mà lại có tầm nhìn tốt đến như vậy?
Vì sao anh lại biết được bí mật của Trái tim thiên sứ?
“Tôi đã tặng cho An Lan rồi, nên sẽ không bán đâu”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
Một câu nói đã từ chối khoản lợi nhuận hai trăm triệu có thể thu về ngay lập tức.
Vẻ mặt của Lý Thần vẫn bình thản như thể anh vừa từ chối món trứng luộc mà đầu bếp mang tới cho bữa sáng.
“Vậy thì thật… đáng tiếc quá”.
Trả lại viên kim cương hồng cho Hoắc An Lan, chủ tịch của Chow Sang Jewellery trong lòng rỉ máu, tuy nhiên ông ấy cũng không còn cách nào khác, Lý Thần không bán, chẳng lẽ ông ấy cướp của người ta sao?
Hoắc An Lan kinh ngạc nhìn viên kim cương hồng trong tay, nhất thời cô ấy có chút khó xử.
“Cái này quá quý giá rồi!”
Hoắc An Lan muốn trả lại viên kim cương hồng cho Lý Thần.
Nếu như đó chỉ là một Trái tim thiên sứ, cho dù là dùng một trăm triệu để mua, An Lan cũng không dám nhận.
Nhưng giá trị của viên kim cương hồng này không thể tính hết được, quan trọng nhất là viên kim cường hồng hoàn mỹ thanh khiết như vậy, e là vô giá trên thị trường mất.
Ngay cả Hoắc An Lan cũng cho rằng nó quá quý giá.
“Nói tặng cô là tặng cô”.
Lý Thần cười nhẹ, trước sự kinh ngạc của những người khác, Lý Thần không hề cảm thấy kỳ lạ.
Dù sao kiếp trước anh cũng đã hóng được tin này, chỉ là khi đó anh chỉ có thể ghen tị qua một lớp màn hình mà thôi.
“Đối với tôi, khiến người phụ nữ xinh đẹp nhất mỉm cười là việc còn ngầu hơn so với kiếm tiền”, Lý Thần cười nhẹ nói.
Ngay khi những lời này được thốt ra, ánh mắt nhìn Lý Thần của tất cả những người phụ nữ trong hội trường này đều thay đổi.
Khoảnh khắc này không có người đàn ông nào có thể hấp dẫn hơn Lý Thần được.
Bỏ ra một số tiền lớn, chỉ vì nụ cười của người đẹp.
Loại chủ nghĩa anh hùng này, trên thế giới có mấy anh thực sự làm được chứ?
Chu U Vương phóng hỏa hí chư hầu, với thiên hạ ngài ấy là hôn quân, nhưng đối với Bao Tự, ngài lại là phu quân tốt nhất trên thế giới.
Đặc biệt là Chung Hân Đồng, người ở bên cạnh Hoắc An Lan, chứng kiến tất cả mọi chuyện ở khoảng cách gần nhất.
Cô ấy nhìn Hoắc An Lan với vẻ ghen tị tột độ, nếu như đổi thành mình, bây giờ cô ấy tình nguyện làm bất cứ việc gì cho Lý Thần.
Trên đời này có bao nhiêu người phụ nữ được đàn ông vì họ mà tiêu tiền chứ? . Ngôn Tình Ngược
Hơn nữa cái này giá trị rất lớn, ít nhất cũng là ba trăm triệu!
Là nữ chính, ánh mắt Hoắc An Lan lóe sáng, lúc này cô ấy không dám nhìn thẳng vào Lý Thần.
Cô ấy không biết vì sao, cảm thấy mình có chút bối rối.
Đối với thân phận cô chủ nhà họ Hoắc như cô ấy mà nói, ba trăm triệu không phải là con số to lớn gì, nhưng lúc này lại được Lý Thần lăng xê trở thành tiêu điểm ghen tị trong mắt tất cả mọi người… khiến cô ấy có chút xấu hổ.
“Cảm ơn…”
Hoắc An Lan nhỏ giọng nói một câu, sau đó xoay người ôm chặt viên kim cương hồng trong lòng, hai má đỏ ửng, có chút ngây dại.
Hoắc Hoàn Vũ ở bên cạnh bị cưỡng ép phải ăn một đống cơm chó, liền nghiêng người đầy ẩn ý nói: “Em gái, cho anh xem viên kim cương hồng đó chút nhé”.
“Không!”
Hoắc An Lan lập tức từ chối.
Không cần suy nghĩ.
Ai cũng đừng hòng lấy viên kim cương hồng này từ chỗ bà đây đi.
Một giây cũng không được.
Hoắc Hoàn Vũ tối sầm mặt lại, lẩm bẩm nói: “Có người trong mộng rồi liền cho anh trai ruột này ra rìa à, anh không thiếu nhé!”
Nói như vậy nhưng đến bản thân Hoắc Hoàn Vũ cũng không có đủ tự tin.
Một cậu chủ như anh ta cũng phải thừa nhận, chiêu này của Lý Thần thực sự chơi quá đẹp.
Người phụ nữ nào có thể chịu đựng được chứ?