“Anh Lý, tha thứ cho tôi không hiểu chuyện, trước đây tôi ăn nói hàm hồ, tôi thật sự không biết thân phận của anh lại tôn quý như vậy”.
“Tôi có thân phận gì?”, Lý Thần hỏi.
Câu hỏi này lập tức khiến Nhan Hạ á khẩu.
Đồng thời có một làn sóng tức giận bất bình dâng lên.
Thật ra anh ta không hề sợ Lý Thần, anh ta chỉ sợ Hoắc Hoàn Vũ!
Sau khi được Quan Lâm Lâm nhắc nhở, Nhan Hạ cũng hiểu ra, Lý Thần chủ trì bữa tiệc này thì sao chứ, chẳng qua chỉ là có chút bản lĩnh hơn người thôi, mấy ông lớn đó cũng không phải do anh mời tới, nhất định là do cấp trên ra mặt.
Bằng không Lý Thần là cái rắm, anh mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có quan hệ tốt vậy với tứ đại gia tộc được chứ?
Đánh chết Nhan Hạ cũng không tin.
“Mẹ kiếp, còn dám lên mặt!”
Nhan Hạ tức giận trong lòng, chỉ cảm thấy khó chịu trong người, suýt chút nữa thì không kìm được.
Đúng lúc này, Quan Lâm Lâm hùng hổ dắt theo một người đàn ông khác tới.
Cô ta lớn tiếng nói với Nhan Hạ: “Anh, chúng ta đã cho anh ta mặt mũi, anh ta thật sự cho rằng mình là ông lớn rồi đấy, không phải chỉ là người tổ chức bữa tiệc sao, có gì giỏi giang đâu chứ, dù có lợi hại thế nào cũng so được với anh Lâm sao?”
Khi cô ta nói điều này không hề nhận ra Lâm Lang Thiên đứng bên cạnh lúc này khi vừa nhìn thấy Lý Thần, cả người đều run lên bần bật.