Và sự lựa chọn của Lâm Lang Thiên không khiến cho Lý Thần cảm thấy quá bất ngờ.
Thậm chí mọi chuyện đều đang nằm trong dự liệu của anh.
Thật ra ngay từ khi chuyện này bắt đầu, Lý Thần đã biết rằng đây không phải là chuyện mà anh và Hoắc Hoàn Vũ có thể xử lý hoàn toàn được.
Lý do anh làm nhiều như vậy là vì anh đang có kế hoạch khác.
Vì vậy lúc này, Lý Thần không nói thêm một câu thừa thãi, lập tức xoay người rời đi.
Hoắc Hoàn Vũ dường như cũng nghĩ thông rồi, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Lang Thiên một cái, sau đó đi theo ra ngoài.
Còn Lưu Quân rời đi sau cùng, trước khi đi, anh ta còn mỉm cười ranh mãnh nói với Lâm Lang Thiên.
“Mau đưa chiếc găng tay đó của anh đến bệnh viện đi, muộn rồi có thể bị tàn phế đấy”.
Sau khi nói xong, Lưu Quân lập tức bỏ đi, không thèm nhìn vẻ mặt trắng bệch của Lâm Lang Thiên.
Đám người Lý Thần vừa đi, Quan Lâm Lâm liền hét lên với Lâm Lang Thiên: “Lang Thiên, anh mau tới xem anh họ của em đi, anh ấy ngất rồi, chảy nhiều máu lắm”.
Sắc mặt Lâm Lang Thiên lập tức thay đổi, nếu như Nhan Hạ thật sự chết ở đây, vậy thì trò vui này thành chuyện lớn rồi.
“Mau gọi xe cấp cứu!”
…
Trên xe quay về.
“Lưu Quân, anh đánh chết Nhan Hạ rồi à?”, Hoắc Hoàn Vũ ngửa cổ hỏi Lưu Quân đang lái xe.
Lưu Quân vui vẻ nói: “Làm sao mà được chứ, không phải anh Thần nói chỉ cần đánh hắn một trận là được mà. Tôi chỉ đánh gãy xương cụt của hắn, nếu như điều trị kịp thời thì khoảng nửa năm sẽ hồi phục, còn nếu như chậm trễ thì e rằng sẽ tàn phế cả đời”.
“Ồ…”
Hoắc Hoàn Vũ hít sâu một hơi.
“Hôm nào dạy tôi nhá, mấy đòn này của anh đỉnh vãi chưởng”.
Vốn tưởng rằng Hoắc Hoàn Vũ biết điều rồi, nhưng Lý Thần phát hiện ra anh dường như đã xem thường bản tính công tử trong người Hoắc Hoàn Vũ, anh ta hoàn toàn không thấy mức độ nghiêm trọng của chuyện này mà ngược lại còn muốn thử.
“Anh Hoắc, anh chịu không nổi đâu, luyện tập vất vả lắm”, Lưu Quân thành thật nói.
“Tôi là người không thể chịu được gian khổ sao?”, Hoắc Hoàn Vũ không phục nói.
“Đúng vậy”, Lưu Quân cũng rất thành thật trả lời.
“Anh!”, Hoắc Hoàn Vũ tức giận, nhưng