Bầu không khí của bữa ăn trở nên vô cùng quỷ dị.
Nhất là hai bố con Lâm Chính Bân và Lâm Lang Thiên, họ đều nhìn Quan Lâm Lâm với anh mắt vô cùng phức tạp.
Lâm Chính Bân nhìn Quan Lâm Lâm rồi lại nhìn Lý Thần, đột nhiên thầm cảm ơn Lý Thần.
Nếu như không phải Lý Thần thì hôn sự giữa Lâm Lang Thiên và Quan Lâm Lâm không biết chừng đã thành rồi. Nhưng nếu lấy một cô gái óc bằng quả nho này về thì đúng là sẽ náo loạn mất.
May quá! Quá may!
Lâm Chính Bân thở phào vì thấy may mắn.
Còn Lâm Lang Thiên thì nhìn Quan Lâm Lâm bằng ánh mắt như nhìn thần tiên vậy.
Lúc trước nói ở bên ngoài thì cũng thôi .Vậy mà giờ trước mặt hai ông cụ, còn dám nói ông cụ Hoắc là cả đời anh minh mà lại bị Lý Thần lừa gạt.
Nói trắng ra, Lâm Lang Thiên không hề có gan làm như vậy.
Quan Lâm Lâm không chỉ nói, mà còn nói một cách tuyệt đối. Cô ta dường như phát tiết ra toàn bộ, dù có chết cũng phải đấu nhau với Lý Thần.
Quan Chi Đống thật chỉ muốn tát chết con gái ngay lập tức, nhưng ông ta không thể, cũng không dám.
Vào lúc then chốt như thế này, ông cụ Hoắc chưa lên tiếng thì không ai dám nói cả.
Ngoài trừ một người ngoại lệ.
Đó là Hoắc An Lan.
Hoắc An Lan chậm rãi nhìn Quan Lâm Lâm, sau đó nói với vẻ khinh thường: “Cô là ai?”
Quan Lâm Lâm nhìn chăm chăm Hoắc An Lan, tưởng rằng cô ấy đã dao động nên lập tức trở nên hào hứng: “Tôi tên Quan Lâm Lâm, là bạn học khoa MBA cùng trường đại học Yến Kinh với Tô Vãn Thanh, nên tôi biết những chuyện xấu xa của cái tên tên là Lý Thần này!”
“Nếu như không có tôi thì tất cả mọi người đều bị che mắt rồi. Tôi đang giúp mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta!”
“Anh ta chính là đồ tồi bắt cả hai tay, dựa vào cái gì mà có được sự xem trọng của cô Hoắc chứ?”
“Anh ta cũng xứng sao?”
Quan Lâm Lâm nói như bắn súng, thậm chí không cả ngắt hơi. Sau khi nói xong, cô ta nhìn Lý Thần, hi vọng sẽ nhìn thấy vẻ xấu hổ và tức giận của anh.
Thế nhưng Lý Thần chỉ gửi cho Quan Lâm Lâm vẻ mặt điềm tĩnh, thậm chí còn có chút vui vẻ giống như đang thưởng thức trò hề vậy.
Hoắc An Lan lên tiếng: “Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, cô chỉ cần trả lời tôi cô là ai là được, nói nhiều như vậy có nghĩa lý gì không?”
Vẻ điên cuồng trên khuôn mặt Quan Lâm Lâm bỗng nhiên cứng lại, cô ta nói với Hoắc An Lan với vẻ không dám tin: “Lẽ nào cô không giận sao, anh ta đã lừa gạt tình cảm của cô!”
“Tình cảm gì của tôi?”, Hoắc An Lan hỏi ngược lại.
Quan Lâm Lâm tái mặt.
Từ đầu đến cuối, Hoắc An Lan chưa từng nói cô và Lý Thần có sự mập mờ gì.
Tất cả đều là do Quan Lâm Lâm tự suy đoán vả cảm nhận dựa vào trực giác của một cô gái.