“Tân Hải có một công ty cung cấp vật liệu tên là Hùng Tâm. Sếp của công ty này là Triệu Hùng, có chút quan hệ với tôi. Lát nữa người phụ trách bộ phận thu mua trực tiếp liên hệ với họ, để họ cung cấp hàng từ thị trường Tân Hải tới cho chúng ta”.
Người phụ trách bộ phận thu mua nghe thấy vậy thì vô cùng vui mừng: “Sếp Lý anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này”.
Lý Thần day thái dương, lạnh lùng nói: “Người đã tìm được rồi, cách thức liên hệ cũng đã giao rồi, chỉ cần gọi điện thoại rồi quản lý tốt chất lượng là được. Chuyện này mà còn không làm tốt thì cũng nên là về nhà đi”.
Người thuộc bộ phận thu mua đỏ mặt, lúng túng không biết nói thế nào.
“Ngoài ra còn có một chuyện”.
Lý Thần cũng không nhìn người kia nữa, dù chuyện đứt hàng không nên trách cứ người đó thế nhưng giờ vấn đề xảy ra thì chứng tỏ năng lực của bộ phận thu mua chưa đủ tốt.
Bị đứt hàng một nhà mà đến việc tìm ra phương hán cung cấp dự phòng cũng không có thì đây là trách nhiệm không thể chối bỏ của người quản lý này.
Nhưng giờ không phải là lúc trách phạt. Mọi chuyện để giải quyết xong rồi tính tiếp.
“Về vấn đề thép, An Cương đã cắt nguồn hàng thì chúng ta liên hệ Bảo Cương, một xưởng thép lớn trong nước. Không có An Cương thì chúng ta không mua được thép nữa sao?”
Quản lý bộ phận thu mua do dự: “Sếp Lý, lúc trước khi chúng ta lựa chọn nhà cung ứng, đều lấy báo giá từ hai công ty này. Giá của Bảo Cương cao hơn An Cương 20%, hơn nữa không hề nhượng bộ nên chúng ta mới lựa chọn An Cương”.
“Nếu giờ bọn họ biết chúng ta bị An Cương cắt đứng nguồn hàng mới quay lại thì về giá cả có lẽ rất khó để thương lượng”.
Lý Thần phất tay: “ Không sao, giá cả chỉ cần không quá vô lý là ok. Nếu không nắm chắc thì tìm Đường phó tổng thương lượng. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là giải quyết vấn đề nguyên vật liệu, còn tiền, nhiều hơn vài triệu hay ít hơn vài triệu không ảnh hưởng lắm”.
“Còn nữa, người phụ trách bộ phận pháp vụ có mặt không?”, Lý Thần hỏi.
Một người phụ nữ trung niên đeo kính đứng dậy, biểu cảm lạnh như băng: “Sếp Lý, tôi là quản lý bộ phận pháp vụ của công ty, tên là Lưu Hiểu Lộ”.
Lý Thần gật đầu. Trong mấy người phụ trách các bộ phận thì Lý Thần luôn cảm thấy hài lòng nhất với sự thể hiện ổn định trong công việc của Lưu Hiểu Lộ.
“Mang hợp đồng với nhà cung cấp vật liệu ban đầu, bất kể lớn nhỏ đều đi theo lộ trình pháp luật, thư mời luật sư cũng không cần gửi nữa, đối phương không hề quan tâm nên cũng không cần bàn, tố cáo lên thẳng pháp viện, hơn nữa từ chối tất cả các trường hợp hòa giải bên ngoài tòa”.
“Bởi vì việc cắt đứt hàng của bọn họ khiến chúng ta bị tổn thất thì phải lấy được tiền bồi thường từ họ. Hơn nữa cứ làm thật lớn chuyện, càng lớn thì chúng ta càng được lợi”.