“Thư Kỳ, bà cô của chị à, không phải chỉ là thêm một sự kiện thôi sao. Đám người nội địa đó đều là những kẻ ngu xuẩn nhưng được cái lắm tiền, qua đó đứng vài phút, nói vài câu là đã được năm trăm nghìn rồi, vậy mà em còn không muốn đi?”
Bên cạnh Thư Kỳ là một người phụ nữ trông giống như người quản lý, cay nghiệt nói: “Cho dù thế nào, sự kiện lần này em nhất định phải tham gia! Nếu không tiền đến tay rồi sẽ bay mất đấy!”
Đối phương không chú ý đến Lý Thần.
Lý Thần cũng không có ý định đi tới chào hỏi.
Đây nếu như là chuyện lúc anh vừa mới tái sinh, nhất định sẽ rất kích động.
Nhưng cùng với sự thăng tiến về địa vị và của cải, tâm lý của Lý Thần cũng đã thay đổi.
Bây giờ Lý Thần tuyệt đối không làm mấy chuyện kiểu như đu idol, kiếp trước anh còn không đam mê khoản này huống chi là hiện tại.
Xét về thân phận và địa vị hiện tại của anh, minh tinh còn phải đi theo nịnh bợ anh đấy chứ.
Vì vậy, Lý Thần cúi đầu xuống xem tạp chí, vừa hay chính là tờ ‘Tuần báo kinh tế Châu Á’…
“Chị Lan, chị đừng nói nữa, em thật sự không muốn đi. Lần này em tới đại lục là để quay phim. Vì vậy những hoạt động chị nhận ngoài em sẽ không đi đâu”, Thư Kỳ bất lực nói.
Thấy thái độ kiên quyết của Thư Kỳ, sắc mặt chị Lan lập tức trở nên khó coi.
Lần này nhà tài trợ đại lục hy vọng Thư Kỳ sẽ qua đó tham gia một sự kiện, vì thúc đẩy chuyện này, chị Lan đã nhận tiền của người ta rồi.
Bây giờ nếu Thư Kỳ không đi, số tiền mình đã nhận phải trả lại thì không nói, còn rất mất mặt nữa.
“Thư Kỳ, sự kiện này em không muốn đi cũng nhất định phải đi! Tiền ở đại lục dễ kiếm như vậy, em mà không đi là không nể mặt chị đấy!”
Lời của chị Lan khiến Thư Kỳ cau mày.
Đồng thời, Lý Thần cũng khẽ cau mày.
Lý Thần vốn định không lo chuyện bao đồng, nhưng bây giờ Thư Kỳ là nghệ sĩ của công ty, sao lại bị người ta ức hiếp đến bộ dạng này?
Hơn nữa người quản lý này rõ ràng là không coi ai ra gì!
“Người đại lục thì sao? Cô khinh thường người đại lục còn muốn đến đại lục kiếm tiền à?”, Lý Thần thản nhiên nói.
Chị Lan quay đầu lại nhìn Lý Thần một cái, nhíu mày nói: “Tôi đâu có nói anh, anh là ai vậy?”
“Tôi chính là người đại lục, chính miệng cô vừa nói người đại lục đều là kẻ ngốc, vậy mà còn không cho tôi nói à?”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
Chị Lan nghe xong liền cười nhạo một tiếng, nói: “Anh cũng là người đại lục à? Vậy thì tôi nói đâu có sai, người đại lục các anh đều là loại nghèo kiết xác, nổi lên được mấy người giàu thì đều là mấy tên ngu dễ bị lừa, không phải sao?”
Lúc này, Thư Kỳ nghe thấy âm thanh liền nhìn sang, sắc mặt lập tức thay đổi!
Chị Lan không biết Lý Thần. Nhưng Thư Kỳ đã gặp Lý Thần trong buổi tiệc từ thiện, khi Hoan Ngu được mua lại, sau đó được tổ chức thành tập đoàn giải trí Thần Thanh, bây giờ Lý Thần chính là ông chủ của cô ấy!
Sau khi nhận ra Lý Thần, sắc mặt Thư Kỳ tái mét, vô thức gọi ra tên của anh.
Lý Thần ra hiệu cho cô ấy, ý bảo cô ấy đừng nói gì.
Thư Kỳ liền im lặng ngậm chặt miệng, liếc nhìn chị Lan vẫn đang kiêu căng ngạo mạn, trong lòng có chút sợ hãi.