“Em biết, em biết anh sẽ dốc toàn lực đi tìm em, sau đó bảo vệ em”, Tô Vãn Thanh yếu ớt và nghẹn ngào lên tiếng.
Sau khi trải qua những giây phút căng thẳng về thần kinh, Tô Vãn Thanh bỗng cảm thấy toàn thân như bị rút sạch.
Nếu không phải vì cố gắng thì có lẽ cô đã ngất đi rồi.
Lý Thần nhìn Tô Vãn Thanh với vẻ yếu ớt mà đau lòng. Ai biết được mấy tiếng đồng hồ qua cô đã phải chịu sự hành hạ và căng thẳng tới mức nào.
Anh run rẩy đưa tay lên, chậm rãi áp vào mặt của Tô Vãn Thanh. Đôi mắt anh tối sầm, giống như ác ma dưới hầm băng muốn hủy diệt tất cả.
Nhưng giọng nói của anh thì vô cùng dịu dàng: “Ai đánh em vậy?”
Tô Vãn Thanh không nói gì, chỉ đưa tay lên ôm chặt cổ Lý Thần.
Từ nhỏ tới lớn luôn được sống trong sự cưng chiều, chưa từng phải chịu khổ thì lúc này Tô Vãn Thanh bỗng bật khóc khi không thể giữ được dáng vẻ kiên cường nữa.
Cô gái này, nhìn có vẻ yếu ớt nhưng có sự mạnh mẽ của riêng mình. Cô ấy còn mạnh mẽ hơn nhiều so với những cô gái cùng tuổi khác.
Bất luận gặp phải chuyện gì thì cô ấy đều muốn thử tự mình giải quyết chứ không phải việc đầu tiên là đi tìm Tô Đông Thăng hay Lý Thần.
Dù là lần này bị bắt cóc, dù có suýt nữa bị làm nhục, đối diện với hai kẻ biến thái, hung ác như Nhan Hạ và Nhan Hải thì cô cũng vô cùng biết điều và có chừng mực.
Nhưng lúc này, khi gặp được Lý Thần thì cô đã không nhịn thêm được nữa.
Nói cho cùng, cô chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi. Cô ấy cũng sẽ sợ hãi và lo lắng.
Tô Vãn thanh run rẩy như một con động vật nhỏ trong lòng Lý Thần cùng tiếng khóc uất ức đến tận cùng khiến Lý Thần cũng run rẩy theo.
Sự hối hận và áy náy giống như sóng biển xô bờ.
Từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên, dù là dùng hết tiền và các khoản vay để đầu tư vào thị trường và có nguy cơ thất bại bất cứ lúc nào anh cũng đều không sợ.
Ngay cả khi ở Hồng Kông, thực hiện kế hoạch giải cứu thị trường tiền tỷ, bất cẩn là thua ngay, toàn bộ sự phấn đấu của anh có thể mất trắng thì anh cũng không sợ.
Khi ở Yến Kinh, đối diện với nhà họ Lâm, đối diện với sự áp bức của đám hào môn anh cũng không sợ.
Nhưng giờ thì anh thật sự sợ rồi.
Sợ Tô Vãn Thanh xảy ra chuyện.
Sợ xảy ra những điều không thể cứu vãn.
Tô Vãn Thanh khóc nức nở, sau khi trải qua sự căng thẳng về mặt cảm xúc thì cuối cùng tất cả cũng được xả ra hết và cô cũng ngất đi.
“Người đâu!", Lý Thần ôm Tô Vãn Thanh, hét về phía bên ngoài.
Lập tức có hai cô gái là vệ sĩ lao vào.
“Anh Lý”, hai cô gái hô lên.
“Dìu cô Tô lên xe nghỉ ngơi, bác sĩ đã tới chưa?”, Lý Thần trầm giọng.