"Chúng em đưa hàng, anh đưa tiền, đó là luật mà".
“Hàng của các người có chất lượng như nào các người còn không biết sao?”, Tô Đông Thăng tức giận.
"Nhiều sản phẩm đã bị phàn nàn nhất về vấn đề chất lượng. Nếu không phải vì mối quan hệ máu mủ, tôi đã sớm vất hàng của mấy người đi rồi đấy".
Hồ Lan lập tức biến sắc, bà ta căm phẫn liếc mắt nhìn bố con Tô Đông Thăng, nói: "Có tí tiền là không coi ai ra gì nữa, mấy năm qua chúng tôi chịu đủ rồi".
"Dù sao tập đoàn của các người cũng sắp đóng cửa rồi. Không ăn may mãi được đâu, để xem anh thế nào!"
"Ngay khi tài chính của tập đoàn có vấn đề, các người liền đến tận cửa để đòi tiền. Xem ra, các người đã biết tin tức từ lâu rồi. Các người mong chúng tôi đóng cửa đến thế à? Nhà họ Hà đã cho các người bùa mê thuốc lú gì thế?"
Tô Đông Thăng nhìn chằm chằm Hồ Lan, trầm giọng nói.
Mặt Hồ Lan biến sắc trầm trọng, bà ta gào lên: "Anh nói gì tôi không hiểu!"
"Không hiểu?"
Tô Đông Thăng chế nhạo: "Cô cho rằng Tô Đông Thăng tôi bị mù sao? Tin tức là từ mồm cô mà ra. Nhà họ Hà đã cho các người ăn gì mà giờ các người quay lại cắn càn tôi thế hả?"
"Không có chứng cứ thì đừng nói nhảm! Có tiền cũng không được vu khống tôi", Hồ Lan cãi chày cãi cối, không dám nhìn vào mắt Tô Đông Thăng, kéo Tô Triều Huy đi.
Tô Đông Thăng nhìn bóng lưng của hai người, nhưng không hề ngăn cản.
Sau khi Hồ Lan và Tô Triều Huy rời đi, Tô Vãn Thanh hỏi: "Bố, họ thực sự đã theo phe nhà họ Hà à?"
“Ban đầu thì không chắc, nhưng bây giờ có vẻ là thật rồi”, Tô Đông Thăng thất vọng nói.
"Vậy mà họ là máu mủ của bố đấy".
Tô Vãn Thanh giận dữ nói: "Mấy năm qua toàn dựa hơi chúng ta thì không nói gì, lúc xảy ra chuyện thì quay ra hoạnh họe mình".
“Đây là bản chất của con người”, lắc đầu, Tô Đông Thăng nói với Lý Thần: “Lý Thần, khiến cháu phải chê cười rồi”.
Lý Thần lắc đầu, sau đó hỏi: "Việc của nhà cung cấp đã xử lý xong chưa ạ?"
Tô Đông Thăng tự tin nói: "Tên của chú vẫn còn có giá, tạm thời đã dẹp được yên, nhưng vẫn phải bổ sung tài chính càng sớm càng tốt, nếu không thì không thể kéo dài lâu được".
Lý Thần cười và nói: "Ngày mai sẽ phân thắng bại".
Tô Đông Thăng nói thêm vài câu nữa với Lý Thần rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Một mặt là để lại không gian và thời gian cho Lý Thần và Tô Vãn Thanh.
Mặt khác, Tô Đông Thăng trong khoảng thời gian này bị áp lực nặng nề, quả thực rất mệt mỏi.
Sau khi Tô Đông Thăng rời đi, Tô Vãn Thanh lo lắng nói: "Bố luôn là một người rất mạnh mẽ. Hiếm khi nói với tôi về những áp lực của ông ấy, nhưng tôi biết mọi chuyện đều không hề dễ dàng gì".
"Tình cha như núi mà!"
Lý Thần an ủi Tô Vãn Thanh: "Qua được cửa ải này, mọi thứ đều sẽ ổn thôi".
“Ngày mai… là trận chiến quyết định sao?”, Tô Vãn Thanh nhìn Lý Thần với ánh mắt như thiêu đốt.
Lý Thần gật đầu nói: "Phân thắng thua cũng phân sinh tử".
“Chúng ta nhất định sẽ thắng, phải không?”, Tô Vãn Thanh nghiêm túc nói.
Lý Thần cười nói: "Ừ".
Sau khi nhận được câu trả lời này, Tô Vãn Thanh rõ ràng rất an tâm, cô cười nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu về phòng".
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, Tô Đông Thăng hủy hết lịch trình, ngồi sau lưng Lý Thần với Tô Vãn Thanh.
"Việc chuyển nhượng tài sản bị phát hiện sớm nên các thủ tục đã được chú đóng băng hết lại. Vì vậy, quan trọng nhất bây giờ là chiến trường trên thị trường chứng khoán, nếu thua ở đây thì tập đoàn coi như xong đời. Nếu thắng được ở đây thì mọi chuyện sẽ không thành vấn đề".
Tô Đông Thăng vỗ vỗ vai Lý Thần nói: "Dù gì cũng đừng áp lực tâm lý quá".
Nhìn còn mười phút nữa là thị trường chứng khoán sẽ mở cửa, Lý Thần gật đầu, ánh mắt bình tĩnh.