Những chiến thắng liên tiếp khiến anh có chút trầm mê bản thân và tự tin thái quá.
Nhưng bây giờ rốt cuộc Tô Vãn Thanh đang ở đâu?
Nếu như thật sự là do nhà họ Nhan và nhà họ Bân làm, vậy thì họ sẽ làm gì với Tô Vãn Thanh?
Lý Thần không dám nghĩ nhiều, không dám nghĩ xa, anh có chút hoảng loạn.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng làm việc mở ra, Tô Đông Thăng bước vào.
“Chú Tô”, Lý Thần đứng lên, vẻ mặt có chút áy náy.
“Ngồi đi”, Tô Đông Thăng xua tay, còn mình ngồi đối diện với Lý Thần.
“Chú đã biết hết mọi chuyện rồi, cũng đã sắp xếp người điều tra rồi. Bây giờ cháu tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ. Cháu phải nhớ kỹ, cho dù đối phương là ai, làm như vậy nhất định là có mục đích. Trước khi bọn chúng tiết lộ mục đích của mình thì ít nhất sự an toàn của Vãn Thanh vẫn được đảm bảo”.
Lý Thần hít sâu một hơi, tự trách bản thân: “Thực ra trước đó cũng đã có dấu hiệu rồi, nhưng cháu đã quá bất cẩn”.
Nhưng Tô Đông Thăng lại tỏ ra hiểu cho Lý Thần: “Đứa con gái này của chú, chú hiểu quá rõ nó rồi. Con bé không thích bị gò bó và quản giáo, hơn nữa nó là một người sống sờ sờ, chân tay mọc trên cơ thể nó, cháu có thể trói nó lại được sao?”
Lý Thần trầm giọng nói: “Nhưng ít nhất không được bất cẩn như vậy, là lỗi của cháu!”
Tô Đông Thăng đứng lên, đi ra sau bàn làm việc, vỗ vai Lý Thần, ấm áp nói: “Cảm xúc này của cháu chú có thể hiểu được, năm đó khi mẹ của Vãn Thanh xảy ra chuyện, trong một khoảng thời gian dài chú cũng chìm đắm trong mặc cảm tội lỗi và đau đớn”.
“Đây là cái giá mà cháu phải bỏ ra khi là một người đàn ông, phải bảo vệ gia đình và người phụ nữ của mình, trừ khi cháu cam tâm tình nguyện trở thành một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường”.
“Nhưng đời người, không chống chọi với sóng gió, làm sao có thể tồn tại mãi mãi được?”
“Chú không trách cháu, Vãn Thanh cũng không, nhưng bản thân cháu phải vực dậy, dùng nắm đấm của mình, nói với những người dám chạm vào vảy ngược của cháu rằng có một số chuyện, nếu chúng mày dám làm, sẽ chết!”
Lý Thần ngẩng đầu nhìn Tô Đông Thăng, lúc này trong mắt ông ấy tràn đầy tin tưởng cùng khích lệ, cũng không có một tia trách cứ hay chỉ trích.
Lý Thần đứng dậy, hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, nói: “Cháu biết nên làm thế nào”.
Tô Đông Thăng hài lòng gật đầu, nói: “Đây mới là Lý Thần mà chú biết, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng hoảng loạn, một khi cháu hoảng, kè thù đã thành công một nửa rồi”.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa.
Một người giúp việc bước vào với một túi hồ sơ, nói: “Ông chủ, anh Lý, vừa rồi có người đặt thứ này ở cửa, nói rằng cần hai người xem, nói xong liền rời đi rồi”.
Lý Thần đón lấy túi hồ sơ, nhìn thấy một đĩa CD bên trong.
Cho đĩa CD vào trong máy tính và nhấp vào tệp video ở trong.
Video bắt đầu, đây là một căn phòng, trên người có một người phụ nữ đang hôn mê, đó chính là Tô Vãn Thanh.
Và gương mặt của Nhan Hạ xuất hiện trước ống kính với nụ cười đầy đắc ý.
“Lý Thần, ngạc nhiên không?”