Ngày hôm sau, sáng sớm Hoắc An Lan đã bay tới Hỗ Thị. Lý Thần định tiễn cô ấy nhưng giai nhân không tạm biệt mà đã đi, sáng sớm đã người đã không còn, lầu không nhà trống.
Hoắc Hoàn Vũ thì tối qua đi xã giao. Uống tới mức u mê bất tỉnh, tới tận trưa vẫn chưa tỉnh dậy, hơn nữa buổi chiều còn phải tiếp tục nên Lý Thần mặc kệ anh ta.
Cái loại xã giao này chính là công việc nghiêm túc của đám cậu ấm xuất thân hào môn.
Dặn dò Lưu Quân cùng Tô Vãn Thanh tới làm thủ tục nhập học ở thủ đô rồi Lý Thần cùng Tô Đông Thăng vội vàng đi tham gia buổi luận đàm thị trường.
Buổi diễn đàn được tổ chức ở tầng hội nghị hành chính của một khách sạn năm sao.
Là buổi diễn đàn mang tính quốc gia nên đương nhiên phong cách tổ chức không thể kém được.
Tất cả đều có nhân viên chỉ dẫn, và vì thế Lý Thần cũng biết được địa vị của Tô Đông Thăng trên thương trường.
Hai người bước vào khác sạn, sau khi Tô Đông Thăng giới thiệu thân phận thì lập tức có một người đàn ông với bộ dạng phụ trách vội vàng chạy tới cung kính đưa cho hai người thẻ tư cách tham gia diễn đàn và dẫn hai người họ lên lầu.
Cả phòng hội nghị được giăng đèn kết hoa, phía trên là đài chủ xị, xung quanh là các bàn tiệc tự phục vụ, bóng dáng của các nhân viên phục vụ xuất hiện, đảm bảo khách vừa tới, có cần gì là có thể phục vụ ngay lập tức.
“Buổi diễn đàn lần này có không ít người tới. Ví dụ như đến cả những người quản lý hay tầng lớp cấp cao hùn vốn quốc doanh cũng đều tới cả”.
Trước khi bước vào cửa, Tô Đông Thăng nói với Lý Thần.
“Một buổi diễn đàn long trọng như vậy, người trong ngành có động tĩnh gì sao?”
Lý Thần biết ít nhất trong mười lăm năm tới thì mua sắm online sẽ đổ bộ toàn bộ xuống người tiêu dùng, thị trường marketing sẽ luôn là một ngành nghề mang lại nhiều vinh quang.
Và hình thức thị trường sẽ quyết định được việc tập trung lượng tiền như thế nào. Chỉ có thị trường thiếu hàng cho con người chứ không thể có chuyện con người thiếu thị trường.
Vì vậy ngành nghề này sẽ rất lớn.
Thế nhưng tạm thời Lý Thần cũng không nghĩ tới việc gia nhập vào ngành nghề này. Mỗi nghề đều cần có chuyên môn, Lý Thần sẽ không làm những việc mà mình không chắc chắn.
Lúc này toàn bộ mọi người đều tỏ ra hiếu kỳ.
Tô Đông Thăng cười nói: “Nghe nói bọn họ định tạo bộ tiêu chuẩn nội ngành nghề, mọi người cùng tuân thủ theo”.
Mặc dù Lý Thần không làm về thị trường nhưng cũng có thể suy luận ra nên lập tức hiểu ra cái gọi là tiêu chuẩn ngành nghề là gì.
Chính là những kẻ cầm đầu các ngành, vì muốn nắm tài nguyên trong tay, nên muốn thiết kế bùa chú để phù hợp với lợi ích của họ mà thôi.
“Nghĩ hay đây”, Lý Thần thản nhiên nói nhưng không coi ra gì.
Thiết lập tiêu chuẩn ngành nghề là chuyện mà quốc gia cân nhắc, sao lại để cho những kẻ vận hành này trở thành thẩm phán được chứ?
Tô Đông Thăng cười: “Suy nghĩ của cháu giống của chú”.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã bước tới phòng hội nghị.
Sự có mặt của Tô Đông Thăng đã thu hút xung quanh.
“Ông Tô, cuối cùng ông cũng đã tới rồi. Nghe nói gần đây kinh doanh bất động sản lên như diều gặp gió, tôi còn tưởng ông chê không tới những nơi nhỏ bé như thế này cơ”, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt lương thiện cười ha ha bước tới.
Tô Đông Thăng cười bước tới, đưa tay ra bắt tay đối phương: "Siêu thị là nghề của tôi, sao có thể từ bỏ được. Vì vậy diễn đàn lần này cần đến thì vẫn phải đến”.
“Nào, tôi giới thiệu một chút, đây là bạn trai của con gái tôi, Lý Thần”.
“Vị này là Kiều Khắc Lý, chủ tịch Kiều! Cũng là một sếp lớn trong giới chúng ta, Lý Thần, cháu làm quen chút đi”.