Nhận thấy sự lưỡng lự trong lời nói của Lý Diệu Khang, Rogers khẽ cau mày, đặt ly rượu xuống và nói: “Ông Lý, nói hết những điều ông còn lăn tăn ra đi, kế hoạch này rất lớn, không cho phép xuất hiện bất kỳ yếu tố nào ngoài tầm kiểm soát của chúng ta”.
Lúc này Lý Diệp Khang mới nói tiếp: “Thời gian trước, tôi và Lưu Đại Hùng phát hiện ra nhà họ Hoắc che giấu đi một khoản tiền lớn, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa biết số tiền đó đã được đầu tư vào đâu rồi. Thời gian gần như trùng khớp với lúc thằng nhãi Lý Thần đó xuất hiện”.
Lưu Đại Hùng bổ sung thêm: “Tuy nhiên, nhà họ Hoắc vẫn luôn kinh doanh bất động sản. Ngoại trừ làn sóng tài chính ba năm trước, rất ít chen chân vào lĩnh vực vốn. Vì vậy bây giờ chúng tôi đang điều tra, nhưng vẫn chưa chắc chắn rốt cuộc nhà họ Hoắc định làm gì”.
Rogers nhẹ giọng nói: “Nhà họ Hoắc ở Hồng Kông, tôi biết rằng họ quả thực hiếm khi chen chân vào lĩnh vực tài chính. Về chuyện đó các ông có thể tiếp tục điều tra theo dõi, nhưng không được hành động hấp tấp, dù sao cũng là một trong tứ đại gia tộc ở Hồng Kông, phải cảnh giác cao độ”.
“Còn về Lý Thần đó… lai lịch như thế nào?”
Lý Diệu Khang trả lời: “Từ đại lục tới, quan hệ thân thiết với nhà họ Hoắc, rất có năng lực trên thị trường cổ phiếu”.
“Chính là người khiến con trai ông lỗ nặng đó hả?”, ánh mắt Rogers đầy ẩn ý.
Khuôn mặt Lý Diệu Khang và Lưu Đại Hùng tối sầm lại.
“Người trẻ tuổi càng được khen ngợi thì khi ngã xuống sẽ càng đau, hàng năm phố Wall có vô số tài năng trẻ, nhưng đến cuối cùng, chính những trưởng bối như chúng ta mới là người nắm giữ cục diện cuối cùng”.
…
Sau bữa tiệc từ thiện, Lý Thần rời khách sạn cùng với Hoắc An Lan và Hoắc Hoàn Vũ.
Trước khi rời đi, Lý Thần lại gặp Thư Kỳ và Quan Chi Linh, nhưng lần gặp này, mọi chuyện đã hoàn toàn khác.
“Sếp… Sếp Lý”, Thư Kỳ chào hỏi Lý Thần một cách tôn trọng và lịch sự.
Đồng thời, trong lòng cũng có chút phức tạp.
Thế giới thay đổi quá nhanh, mấy giờ trước khi gặp nhau hai người còn ở cùng cấp bậc.
Nhưng bây giờ, người đàn ông trước mặt đã trở thành ông chủ của mình.
Nghĩ đến phong thái của Lý Thần trong bữa tiệc từ thiện, ánh mắt Thư Kỳ sáng lên.
Nhưng chỉ dè dặt liếc nhìn Hoắc An Lan bên cạnh Lý Thần một cái, Thư Kỳ liền lập tức dập tắt hết mọi tâm tư.
Con người phải biết mình biết ta, Thư Kỳ tự cho rằng vẻ đẹp của mình trong giới giải trí Hồng Kông cũng thuộc hàng có sức công phá, nhưng ở trước mặt Hoắc An Lan thì… thôi đừng tự làm nhục bản thân nữa.
“Chào cô”, Lý Thần không hề ra vẻ, đối với anh, những minh tinh này cũng giống như những người khác, đều sẽ kiếm tiền cho mình, là cây hái tiền của mình.
Vì vậy không cần thiết phải ra vẻ cao sang ngạo mạn làm gì.
Làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lúc này, xe của nhà họ Hoắc đã tới.
“Tôi về trước đây, thời gian này có thể tôi sẽ tới công ty một chuyến, đến lúc đó có cơ hội thì nói chuyện sau nhé”, Lý Thần lịch sự nói, sau đó rời đi cùng với anh em nhà họ Hoắc.
Nhìn bóng lưng Lý Thần bước lên Rolls Royce rồi rời đi, Thư Kỳ mím chặt môi.
“Anh ấy không giống với những người giàu khác nhỉ”, Quan Chi Linh đột nhiên nói.
Thư Kỳ gật đầu, nói: “Đúng vậy, những người giàu có khác, có mấy người coi những nữ minh tinh như chúng ta là con người chứ?”
Hai người thở dài một hơi, tương lai rực rỡ vô hạn trước mắt, nhưng bọn họ ai cũng có nỗi khổ riêng của mình, chỉ là người ngoài không biết mà thôi.