Nói xong, Lý Thần dắt Hoắc An Lan chậm rãi rời đi.
Lý Minh Đường nhìn bóng dáng Lý Thần và Hoắc An Lan đã đi xa, nụ cười trên mặt dần biến mất, sau đó chuyển sang méo mó và gớm ghiếc.
“Anh Lý, tôi thực sự muốn giết chết thằng nhà quê này!”, Lưu Tử Hào nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi còn muốn hơn anh!”
Lý Minh Đường hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: “Đợi đấy, sẽ đến lúc hắn phải chết thôi, bây giờ cho hắn đắc ý một chút”.
Lưu Tử Hào nghĩ một chút rồi hỏi: “Hắn nói mình kiếm được tiền tỷ trên thị trường chứng khoán, còn muốn cứu thị trường, việc này có thật không?”
Lý Minh Đường nghiến răng nói: “Ước chừng cũng kiếm được chút tiền, nhưng chắc chắn không nhiều tới mấy tỷ đâu, nghe hắn chém gió, cứu thị trường á? Nằm mơ đi!”
Lý Minh Đường nghĩ tới những thông tin mà mình nghe được lúc bố nói chuyện trong phòng đọc sách, trong lòng đột nhiên nhiệt huyết hẳn lên.
Đêm nay ở Hồng Kông không biết có bao nhiêu người mất ngủ.
Cả thành phố chìm trong bóng tối u uất và ảm đạm.
Nhưng Lý Thần hiếm khi ngủ được một giấc ngon như vậy.
Vài ngày trước đây không thể nghỉ ngơi tốt vì còn phải để tâm đến thị trường chứng khoán Mỹ, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho sự bắt đầu của vụ nổ bong bóng Internet.
Bây giờ bong bóng đã vỡ, toàn bộ cơn bão đã bao trùm bầu trên phía trên Hồng Kông.
Giấc ngủ này Lý Thần ngủ rất sâu, mãi đến ngày hôm sau mới bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ăn sáng đơn giản, Lý Thần ra phòng khách.