“Khi mấy người rút sạch quốc khố, mấy người sẽ giấu bảo vật ở nơi như thế nào?”
Khi bọn họ nghe thấy câu hỏi này của Lý Phong, ai nấy cũng rơi vào trầm tư.
Hứa Hạo Nhiên vỗ tay nói: “Anh rể! Nhất định là chôn dưới đất rồi”.
“Đào một cái hố thật sâu!”
“Xong rồi chôn hết vàng bạc trang sức đá quý, các bức tranh thư pháp xuống dưới đất! Như vậy thì không ai có thể tìm thấy được rồi”.
Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong câu này, Hứa Mộc Tình lại tức giận nói.
“Nếu như đào hố thật sâu vậy thì sau này muốn tìm lại bảo vật đã chôn không phải càng thêm khó à”.
“Chuyện không hời như vậy thì sẽ có rất ít người làm”.
Edek sau khi nghe xong cũng gật đầu.
“Cô Lý nói rất đúng”.
“Nếu như đổi thành người khác cũng sẽ không chỉ đơn giản đào một cái hố thật sâu rồi chôn bảo vật xuống đâu”.
“Ông ấy nhất định sẽ đặt bảo vật ở nơi dễ cất giữ, hơn nữa phải dễ dàng đào được, sau đó có thể thuận tiện vận chuyển ra ngoài”.
Cả đoạn đường Edek luôn gọi Hứa Mộc Tình là cô Lý.
Xưng hô vô cùng đặc biệt này khiến Hứa Mộc Tình mỗi khi nghe thấy đều bất giác đỏ ửng mặt lên.
Ở nước ngoài, sau khi một người phụ nữ kết hôn với một người đàn ông, cô ấy thường sẽ dùng họ của chồng, giống như ở thời Trung Quốc cổ đại.
Chỉ là đến bây giờ đã khác rồi
Từ khi gặp mặt đến bây giờ, Edek luôn miệng gọi Hứa Mộc Tình là ‘cô Lý’.
Điều này khiến cho Hứa Mộc Tình càng thêm ngại ngùng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút tự hào.
Hứa Mộc Tình có thể nhìn ra, Edek và học sinh của ông ấy một lòng sùng bái Lý Phong.
Cho dù bọn họ không nói gì, nhưng từ thái độ thường ngày và ánh mắt nhìn Lý Phong.
Có thể nhìn thấy một sự ngưỡng mộ sâu sắc.
Điều này cũng khiến Hứa Mộc Tình có suy đoán sâu xa khác về thân phận của Lý Phong.
Cô rất tò mò, chính xác thì anh làm nghề gì?
Vì sao anh lại toàn năng giống như siêu nhân vậy!
Thậm chí còn khiến chuyên gia nổi tiếng hàng đầu trên thế giới tâm phục khẩu phục.
Lúc này Lý Phong nói: “Bây giờ mọi người cẩn thận nghe kỹ, có thể nghe được một chút động tĩnh”.
Lý Phong vừa dứt lời.
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt ở cách đó không xa.
Âm thanh này truyền từ xa tới gần.
Chương 653: Tiếng khóc của trẻ con
Còn có tiếng vọng lại.
Những tảng thạch nhũ chồng chéo lên nhau.
Lý Phong nói với mọi người.
"Bởi vì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nên mọi người nhất định phải cẩn thận".
"Càng đến gần bảo tàng càng có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra".
Thấy mọi người gật đầu, Lý Phong dẫn theo đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Bốn phía xung quanh tối đen như mực.
Nhưng lại cảm thấy không gian xung quanh vô cùng trống trải.
Nhiều lúc chiếu đèn lên trên nhưng ánh sáng lại không thể chiếu đi xa.
Cảm giác giống như tất cả mọi người đang bước đi trên cánh đồng mênh mông rộng lớn.
Chỉ lúc mọi người ngẩng đầu lên mới thấy, ánh đèn chỉ chiếu được lên vách đá trên đầu bọn họ.