Sau khi rời khỏi đại học Yến Kinh, Lý Thần nhấc Hoắc Hoàn Vũ đang say giấc nồng dậy.
“Này! Anh làm gì thế, tôi đang ngủ ngon mà!”
Hoắc Hoàn Vũ ngái ngủ, càm ràm bằng giọng không vui.
Lý Thần nhìn vết son trên cổ anh ta, hậm hực nói: “Mấy ngày nay anh đắm chìm trong sắc dục đúng không? An Lan vừa đi, anh thật sự xõa hết mình luôn đấy à?”
Vẻ tức giận ngưng tụ lại trên mặt Hoắc Hoàn Vũ, vội vàng phủ nhận: “Đừng có đổ oan cho người tốt, tôi không có nhá…”
Mới nói được nửa chừng anh ta nhìn thấy Lý Thần đang dùng hai ngón tay ngoắc chiếc áo lót màu đen hợp thời trang rơi trên giường lên…
Hoắc Hoàn Vũ lập tức ngậm miệng lại, trong lòng cố gắng nhớ lại, cô gái mình đưa về tối qua rốt cuộc là kiểu ngây thơ thuần khiết hay là sexy bốc lửa?
Mẹ nó, nhiều quá, nghĩ không ra!
Hoắc Hoàn Vũ quyết định không nghĩ nữa, cái áo lót chết tiệt này, không ngờ lại khiến anh ta bị mất mặt trước mặt em rể tương lai.
Lý Thần phớt lờ vẻ ngượng ngùng của Hoắc Hoàn Vũ, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Có cách nào liên hệ với ông nội anh không?”
Hoắc Hoàn Vũ ngây người ra, nói: “Ông nội tôi? Tôi có số điện thoại của trợ lý bên cạnh ông, nhưng mà tìm ông nội tôi làm gì?”
Lý Thần cười nói: “Tôi định mời ông tới tham dự bữa tiệc chúc mừng Olympic đấu thầu thành công vào tuần tới”.
Hoắc Hoàn Vũ tràn đầy hưng phấn, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, hăng máu như con gà chọi: “Gọi cả ông nội tôi ra, anh định chơi lớn gì vậy? Nhà họ Lâm sao? Được đấy, biết ngay anh sẽ không tha cho nhà họ Lâm mà, oánh chết mẹ chúng nó đi! Chỉ cần ông nội tôi xuất hiện, chúng nó nhất định sẽ tán gia bại sản!”
Lý Thần lấy điện thoại của Hoắc Hoàn Vũ, tức giận nói: “Đầu óc của anh có thể nghĩ chút chuyện chính đáng được không, tôi đấu với người ta mà phải gọi ông nội anh ra, không phải còn mất mặt hơn chuyện nhận thua sao?”
Hoắc Hoàn Vũ ngây người ra, nói: “Không phải chứ, đánh nhau rồi về nhà gọi người lớn ra, chúng ta chẳng phải đều như vậy sao?”
Trong khi bấm số, Lý Thần nói: “Xem ra anh cũng không ít lần gọi người lớn ra vì chuyện này rồi nhỉ?”
Hoắc Hoàn Vũ có chút xấu hổ, gãi đầu nói: “Nào dám, đừng nói là gọi người lớn, tôi toàn gọi An Lan thôi, mất mặt chết mất… Người lớn trong nhà nếu biết chuyện của tôi thì bố tôi nhất định sẽ đánh gãy chân của tôi, đừng nói đến ông nội”.
Trong khi nói chuyện Lý Thần đã gọi điện cho trợ lý của ông cụ, liên lạc được với ông cụ Hoắc.
“Ông à, là cháu đây, Lý Thần”, Lý Thần cung kính nói.
Tiếng cười hào sảng của ông cụ Hoắc truyền tới: “Lý Thần à, là chuyện bữa tiệc đó sao? Hôm qua ông mới nói với Chấn Châu, nó nhắc tới với ông rồi, ông đang định trả lời cháu thì cháu đã gọi điện tới”.
Lý Thần chân thành nói: “Cháu nghĩ tới nghĩ lui, phải nói một tiếng với chú Hoắc trước, nhưng lời mời thì phải đích thân nói với chính chủ mới được”.
Ông cụ Hoắc rất hài lòng với sự chu đáo của Lý Thần, cười nói: “Cháu yên tâm, ông nhất định sẽ đi, một mặt làm chỗ dựa cho cháu, không cho phép ai khinh thường cháu, mặt khác là chuyện gia đình, ông cũng cần tới Yến Kinh một chuyến để nói chuyện với bọn họ”.
Lý Thần biết là chuyện liên quan đến làng Thế Vận Hội, có vẻ như ông cụ Hoắc có ý định giải quyết tất cả mọi chuyện thông qua chuyến đi này.
“Vậy thì tốt quá, đến lúc đó cháu sẽ đến sân bay đón chú”, Lý Thần vui vẻ nói.
Ông cụ Hoắc cười nói: “Không cần đâu, ông tự tới, không cần phải đón làm gì. Thời gian này cháu rất bận, cứ hoàn thành xong việc của mình đi đã, những chuyện khác tạm thời gác sang một bên”.
“Bao Thuyển Vương, Lý Gia Thành, Lý Vạn Cơ, bên phía đó ông đều giúp cháu nói qua rồi, bọn họ đều sẽ giữ thể diện cho cháu, cháu không cần gọi điện nữa đâu”, ông cụ Hoắc trầm giọng nói.