Anh ta cũng không ngạc nhiên khi Tô Vãn Thanh có phản ứng như vậy, nhưng Tô Đông Thăng ở bên cạnh lại không lên tiếng mà chỉ im lặng trầm mặc, việc này làm cho sự cảnh giác của Hà Chí Thành lên tới cực điểm.
Theo lý mà nói, kế hoạch của anh ta vô cùng liền mạch và không thể nào bị phát hiện được, thêm một khoảng thời gian nữa là sẽ thành công.
Khi đó, tập đoàn Tô Thị sẽ là của riêng anh ta, và Tô Vãn Thanh cũng sẽ là của riêng anh ta.
Nhưng vào lúc này, thái độ của Tô Đông Thăng đột nhiên trở nên khó hiểu, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Vãn Thanh chất vấn bản thân anh ta mà không hề lên tiếng, sự im lặng này rõ ràng là cũng đang đợi anh ta đưa ra một lời giải thích.
Trong chớp mắt, Hà Chí Thành nhanh chóng đè nén nội tâm, trả lời: “Vãn Thanh, em hiểu nhầm rồi, sao đột nhiên nói khó nghe thế?”
“Bác Tô là doanh nhân hàng đầu trong giới kinh doanh ở tỉnh, anh làm gì có bản lĩnh mà mê hoặc bác ấy chứ?”
“Hay là em cảm thấy bố em già rồi nên dễ bị người khác lừa sao?”
“Đừng có đổi chủ đề, trả lời câu hỏi của tôi, tiền đầu tư đi đâu rồi!”, Tô Vãn Thanh nhìn chằm chằm Hà Chí Thành, lạnh lùng nói.
Nụ cười trên mặt Hà Chí Thành dần biến mất, anh ta thẳng thừng nói: “Nếu đã là đầu tư, đương nhiên là đều đầu tư cho các dự án hết rồi”.
“Những cái gọi là dự án đó chỉ là những công ty vỏ bọc mà anh tự lập, tùy ý lập ra một kế hoạch, sau đó dồn hết tiền cho những công ty vỏ bọc đó của mình, đúng không?”, Lý Thần đột nhiên nói.
Có thể lên một kế hoạch lớn như vậy, thành công che mắt được Tô Đông Thăng, Hà Chí Thành cũng không phải kẻ ngốc.
Chỉ bỏ ra chút công sức như vậy đã khiến anh ta hoàn hồn lại.
Tô Đông Thăng không thể đột nhiên nghi ngờ mình được, còn Tô Vãn Thành thì hoàn toàn không hiểu sự tình.
Vậy thì vấn đề duy nhất xuất hiện đó chính là thằng cha ngông cuồng ngạo mạn ngồi bên cạnh Tô Vãn Thanh này thôi.
“Thằng nhãi, mày nói linh tinh cái gì thế? Không muốn sống nữa à?”
Hà Chí Thành đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Lý Thần và gầm lên.
Anh ta tức giận bừng bừng, nhưng Lý Thần lại nhàn nhã ngồi ăn bánh bao tôm, không buồn để ý đến anh ta.
“Lý Thần là bạn của tôi”.
Trước khi Lý Thần lên tiếng, Tô Vãn Thanh đột nhiên nói, sắc mặt vô cảm nhìn Hà Chí Thành.
“Tôi hi vọng anh lịch sự hơn với cậu ấy”.
Thấy Tô Vãn Thanh bảo vệ Lý Thần như vậy, sự ghen tị trong lòng Hà Chí Thành dâng lên đến cực điểm.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, sau đó không khách khí nói: “Tôi làm nhiều việc như vậy để giúp tập đoàn Tô Thị các người lên sàn, thế mà em lại nghi ngờ tôi à?”
“Chí Thành à, bên phía bộ phận đầu tư vẫn luôn do cháu điều hành, bác rất yên tâm, tuy nhiên bên phía hội đồng quản trị cần phải có thủ tục rõ ràng, ngày mai cháu gửi báo cáo của bộ phận đầu tư cho hội đồng xem xét”.
Tô Đông Thăng đột nhiên nói.
“Chuyện này thì đương nhiên… Nhưng mà bác à, có người trong hội đồng quản trị nghi ngờ công việc của bộ phận đầu tư sao?”, Hà Chí Thành hỏi ngược lại.
“Chỉ là thủ tục thôi, có bác ở đây, có thể có vấn đề gì chứ”, Tô Đông Thăng cười nói.
“Đó là đương nhiên”, Hà Chí Thành cười, cung kính nói: “Một câu của bác, đương nhiên không ai dám nghi ngờ, cháu đi vào nhà vệ sinh chút”.
Nói xong, Hà Chí Thành đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Khi Hà Chí Thành rời đi, nụ cười trên mặt Tô Đông Thăng lập tức biến mất.
“Quả nhiên là một trò lừa đảo”.
Giọng điệu của Tô Đông Thăng tràn đầy tức giận.
Sắc mặt Tô Vãn Thanh thay đổi, lập tức nói: “Vậy còn do dự gì nữa, đợi anh ta quay lại chúng ta vạch trần anh ta luôn”.
“Không được”.
Câu này là do Lý Thần nói.
Hai bố con đều quay qua nhìn.
Tô Vãn Thanh tỏ vẻ khó hiểu.
Nhưng Tô Đông Thăng lại tỏ ra tán thưởng.
“Hà Chí Thành bày ra một cái bẫy lớn như vậy, sau lưng còn có bóng dáng của nhà họ Hà, nếu không, không thể che mắt chú Tô lâu như vậy được, bọn họ đã chuẩn bị rất lâu, nếu như chúng ta lật mặt, cũng cần phải chơi một vố thật đau mới được”.