“Nghĩ thông rồi à? Không sợ sao?”, Lý Thần tò mò hỏi.
Hoắc Hoàn Vũ hậm hực nói: “Anh tưởng rằng tôi không nhìn ra được sao, thằng chó Lâm Lang Thiên đó hoàn toàn không có ý định trả hợp đồng lại, còn muốn tôi quỳ xuống trước mặt hắn? Mẹ kiếp sớm muộn gì tôi cũng ném hắn xuống sông cho cá ăn”.
“Chuyện này cũng chẳng giấu được, trước đây tôi không dám quay về thú nhận, nhưng anh làm nhiều như vậy không phải là muốn để cho tôi biết, cái họa do tôi gây ra phải trả một cái giá đắt sao”.
Những lời này của Hoắc Hoàn Vũ thực sự khiến Lý Thần có một cái nhìn khác về anh ta.
“Đúng vậy, tôi làm những chuyện này vì muốn cho anh trải nghiệm một chút, trên thương trường đầy phong ba bão táp này sẽ không ngừng xuất hiện vô số thủ đoạn xấu xa”.
“Ông của anh sẽ già đi, bố anh cũng không thể bảo vệ anh cả đời được, bọn họ không thể đứng chắn trước mặt anh được, anh phải học được cách tự gánh vác hậu quả”.
Hoắc Hoàn Vũ trầm mặc gật đầu, nhìn khung cảnh buổi tối tấp nập của Yến Kinh ngoài ô cửa sổ, có chút thất thần nói: “Đúng vậy, tôi đúng là nên hhocjhoir một vái thứ”.
Lý Thần muốn an ủi Hoắc Hoàn vài câu, nghĩ rằng anh ta đã nghĩ thông rồi, nhưng vừa nghe câu tiếp theo của anh ta liền muốn đập cho anh ta to đầu.
“Nhưng mà anh có thể bảo vệ tôi cả đời mà? Anh còn nhỏ tuổi hơn tôi, thế thì lúc nào cũng đi trước mặt tôi được nhỉ?”
“Lưu Quân”.
“Có!”
“Dừng xe, ném tên không biết xấu hổ này xuống biển cho cá ăn đi”.
“Ấy, đừng! Tôi chỉ nói đùa thôi! Hơn nữa, từ trước tới giờ chỉ có tôi vứt người ta cho cá ăn. Anh là em rể của tôi, không thể nào mà lại vứt tôi xuống biển cho cá ăn được mà?”
Hoắc Hoàn Vũ vội vàng lên tiếng. Trước đây anh ta trời không sợ đất không sợ. Bây giờ cũng vậy. Chỉ có duy nhất Lý Thần là trong anh ta tồn tại sự sùng bái và kiêng dè.
Thực ra nhân sinh quan của Hoắc Hoàn Vũ hết sức đơn giản.
Ra ngoài nhìn ai khó chịu là xử.
Xảy ra chuyện thì về kêu phụ huynh.
Cái logic đó đã theo anh ta hơn hai mươi năm cuộc đời, trước giờ vẫn luôn thế.
Chỉ có điều phụ huynh của Hoắc Hoàn Vũ nhiều khi là do Hoắc An Lan đóng vai.