Lưu Tử Hào thờ ơ nói: "Đừng lo, anh Hoắc, một người đại lục có thể tung hoành ở đất Hồng Kông này sao? Tôi tự biết tính".
"Vậy ngày mai tôi sẽ tìm cách hẹn hắn ra, việc còn lại giao cho anh đấy, khi nào sẵn sàng thì gọi cho tôi".
Hoắc Hoàn Vũ và Lưu Tử Hào nhìn nhau cười rồi rời đi.
Gọi điện cho Hoắc An Lan để lấy số phòng, Hoắc Hoàn Vũ đi thang máy trực tiếp đến phòng của Lý Thần.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Hoắc An Lan và Lý Thần vừa uống rượu vang vừa nói chuyện vui vẻ, Hoắc Hoàn Vũ lập tức sa sầm mặt mũi.
"Đại lục……"
"Hoắc Hoàn Vũ!"
Ánh mắt Hoắc An Lan lạnh như băng quét qua.
Nụ cười lúc trước của Hoắc Hoàn Vũ lập tức tắt ngúm, quay đầu nhìn chằm chằm Lý Thần, tựa hồ muốn xác nhận xem Lý Thần có nghiêm túc hay không.
"Anh không cần nhìn tôi, tôi có thể nói cho anh biết chắc chắn là tôi nghiêm túc".
Lý Thần nhún vai nói: "Tôi biết anh rất không muốn. Dù sao anh cũng lớn như vậy, tự do tự tại quen rồi. Đột nhiên có người cùng trang lứa với anh, thậm chí còn nhỏ hơn anh vài tuổi đến quản lí anh, không nói đến thể diện thì cũng vẫn sẽ thấy ấm ức trong lòng".
"Tương tự, tôi cũng rất khó xử, cũng rất lúng túng khi đem theo một học sinh lớn hơn mình".
"Vậy nên nếu anh có khả năng thuyết phục được bố và ông của anh, tôi cũng rất vui vì có thể thoát khỏi việc này".
Sau khi nghe Lý Thần nói xong, Hoắc Hoàn Vũ như đã nếm được mùi.
“Anh dùng bố với ông ép tôi à?”, Hoắc Hoàn Vũ vẻ mặt khó chịu nói.